Xé đến tờ lịch cuối cùng, ngày Giao thừa, nên cầu phúc, dọn dẹp, cưới gả, kỵ khai trương, xây nhà, đặt giường.
Hôm nay thời tiết không thuận lợi, nhiệt độ không khí giảm xuống âm độ, ánh nắng ảm đạm, u ám bao trùm.
Thỉnh thoảng lại có mưa tuyết rơi lất phất, gió lạnh cứ thế táp vào người.
Sở Nhược Du hẹn Nhậm Dư Hàm cùng nhau ăn sáng, nàng dậy sớm, đã ăn lót dạ rồi, nhưng vẫn ngồi cùng Nhậm Dư Hàm ăn thêm một chút.
"Hôm nay nhà em bận lắm phải không, dì có cho em ra ngoài không?"
"Những thứ cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong rồi, cơm tất niên ăn ở khách sạn, cho nên không vội."
Sở Nhược Du nói thật: "Em nói ra ngoài gặp chị, mẹ em đương nhiên sẽ không nói gì."
Nhậm Dư Hàm liếc nhìn vẻ mặt của nàng, nói đùa như thật: "Bởi vì mẹ em biết vị trí của chị trong lòng em sao? Dì trước kia thường nói với chị, chị là tấm gương của em, lời chị nói với chị em có tác dụng hơn bất kỳ ai khác."
Nghe ra Nhậm Dư Hàm đang nói đùa, Sở Nhược Du thầm nghĩ, lời này nếu là Vân Hồi Chi nói thì sẽ đáng yêu hơn một chút, bởi vì người nào đó họ Vân sẽ nói một cách rất tự nhiên.
"Đây là lời thật lòng, thời đi học, ai cũng có cái nhìn ưu ái đối với học sinh giỏi nhất khối và đàn chị ưu tú."
Nhậm Dư Hàm hỏi: "Chị cũng chỉ là học sinh giỏi và đàn chị thôi sao?"
"Vẫn là bạn của em. Mẹ em hài lòng nhất về chị một điểm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4678012/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.