Khi thể hiện tình ý với người mình yêu, ai cũng là anh hùng, lên trời xuống đất, không gì không làm được. Lời nói ra đầy xúc động, như thể chẳng cần gì cả, chỉ cần tình yêu là có thể sống sót.
Đương nhiên, người nói cũng chỉ là nói trong lúc xúc động, điều này gọi là lãng mạn, là lời ngọt ngào, là cung cấp giá trị cảm xúc cần thiết.
Rơi xuống thực tế, rất nhiều lời nói lại không thực tế, hoặc làm thì vô cùng tốn công.
Vân Hồi Chi vừa mới ra khỏi cửa nhà, đã cảm nhận được cái lạnh cắt da cắt thịt, rét đến mức cô gần như tê liệt, răng va vào nhau lập cập.
Trời lạnh thật sự ác độc, đáng ghét, cho dù là một đại mỹ nữ tự mình tỏa sáng, tỏa nhiệt như cô cũng không thể chống lại được.
Trong lòng tức khắc có chút nghi vấn, có nhất thiết phải ra khỏi cửa lúc này không?
Cô thật sự rất thích, rất nhớ bạn gái mình, nhưng tại sao sau khi Sở Nhược Du nói đã khuya đừng gặp mặt, cô vẫn kiên trì ra ngoài vào một đêm cuối Tết Âm lịch lạnh giá?
Ngoài việc để mưa tuyết lạnh lẽo táp vào mặt, làm cô hoài nghi ý nghĩa cuộc đời rốt cuộc là gì, còn có chuyện gì quan trọng nữa?
Cô bị cái lạnh âm mấy độ trói chặt, tư duy cũng cứng đờ, trì độn suy nghĩ một hồi.
Cuối cùng trước khi vào xe mới nghĩ ra, vẫn là vì muốn yêu đương.
Đối với những người rất biết yêu đương như các cô, thời tiết cỏn con này không thể ảnh hưởng đến tình cảm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4678014/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.