Trời quang mây tạnh, nửa thành phố cỏ cây xác xơ.
Trước khi kéo rèm cửa sổ, Vân Hồi Chi đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh thành phố một lượt. Kiến trúc ở Hạ Thành đồ sộ mà rộng lớn, dường như có thể dễ dàng nuốt trọn những ai tìm đến nó.
Thành phố nơi đường chân trời lọt vào tầm mắt, chỉ khiến người ta ngưỡng mộ và kính nể, chứ không thể cảm nhận được sự tinh tế hay dịu dàng.
Nhưng hiện tại, cô không cảm thấy Hạ Thành chẳng hề liên quan gì đến mình nữa, bạn gái của cô là người nơi đây.
Cô cũng xem như nửa người Hạ Thành rồi.
Cô dùng rèm cửa ngăn cách tầm mắt.
Trong lòng cứ lặp đi lặp lại, dư vị dáng vẻ của Sở Nhược Du khi tỏ tình với cô.
Dù mới chỉ trôi qua chưa đầy hai mươi phút.
Ban đầu khi mới phải lòng Sở Nhược Du, là dáng vẻ chẳng coi cô ra gì, ấy thế mà lại luôn thích trêu ghẹo cô vài câu.
Vân Hồi Chi thích sự thành thục của nàng, thích nét dịu dàng và phong tình nàng vô tình để lộ, cũng thích vẻ kiêu ngạo cao quý khi nàng trêu chọc mình.
Nhưng Sở Nhược Du tỏ tình với cô lúc này, lại thành kính và trịnh trọng, ánh mắt ngập tràn vẻ phức tạp, vừa muốn nâng niu chiếm lấy cô làm của riêng, lại vừa sợ sẽ mang đến cho cô trải nghiệm không tốt.
Sao một người phụ nữ hư hỏng lại có thể thâm tình đến thế chứ?
Có lẽ từ lần đầu tiên Vân Hồi Chi bật khóc nức nở trước mặt nàng, phát hiện nàng hoảng hốt dùng tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677989/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.