Nàng đồng ý dứt khoát quá, khiến Vân Hồi Chi phải đắn đo suy nghĩ lại.
Biết đâu Sở Nhược Du thật sự chẳng gửi lời hay ý đẹp gì, chỉ là xóa đi mấy câu chửi th* t*c kiểu như "không nghe điện thoại nữa thì đi chết đi", vì muốn bảo vệ tâm hồn bé nhỏ yếu đuối của mình nên mới xóa trước.
Nhưng nếu chính mình muốn tự tìm không thoải mái, nàng cũng có thể, xem thì xem vậy, người không vui vẫn là chính mình.
Nghĩ vậy, Vân Hồi Chi chần chừ.
Khoảng thời gian Sở Nhược Du đột ngột rời đi, trạng thái của cô thật sự rất tệ, tuy cô đã quên mất cụ thể mình đã gửi những gì, nhưng nghĩ lại chắc chắn không phải là những lời lẽ tao nhã, đúng mực.
Cuộc trao đổi này không công bằng chút nào.
"Không được!" Cô từ chối.
Nếu ban đầu Sở Nhược Du chỉ tò mò, thì bây giờ, vì cô đổi ý, nàng nhất định phải xem cho bằng được.
"Đã nói rồi mà, sao lại không được?"
Vân Hồi Chi nhìn chằm chằm chiếc điện thoại của mình đang bị "bắt cóc": "Xem làm gì chứ, em quên hết mình đã gửi gì rồi, lỡ như lúc đó cảm xúc không ổn định mà mắng chị thì sao?"
Giọng Sở Nhược Du trong trẻo cất lên: "Thế thì tốt quá, chị đúng là đáng mắng, cũng muốn nghe vài câu, ai bảo chị thất hứa làm Vân hướng dẫn viên du lịch của chúng ta tức giận."
Sao lại còn tỏ ra có chút hưng phấn thế này.
Có gì đó mờ ám, chắc chắn là đang nén giận, đến lúc đó sẽ biểu diễn màn hành hung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677990/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.