"A! Chị có ý gì?!"
Vân Hồi Chi không rảnh để tâm đến việc bị cắn trộm một miếng, chuyện này cũng không quan trọng, dù cho Sở Nhược Du có cắn cô thêm một miếng nữa cô cũng chịu.
Hai tay cô lần lượt vịn lấy vai và eo Sở Nhược Du, như thể sợ người ta muốn chạy mất, mắt mở to mà hỏi.
Sở Nhược Du thoát khỏi vòng tay cô, không nhanh không chậm: "Chị đâu có ý gì."
"Sao chị lại không có ý gì được!"
Vân Hồi Chi sốt ruột hẳn lên, giọng điệu cao lên rồi lại vội vàng dỗ dành nàng: "Chị là người có ý tứ nhất."
Cô lắc lắc thân trên của Sở Nhược Du.
Cuộc đối thoại bị ngắt quãng như vậy, Sở Nhược Du bật cười, nhưng lại không còn giữ được cảm xúc và dũng khí để nói tiếp nữa.
"Thời gian không còn sớm, nên ra sân thể dục rồi."
Vân Hồi Chi không đồng ý: "Không được!"
Khẽ đẩy đôi môi đang chu lên của cô trở lại, rồi lại nhướng hai bên khóe môi lên trên, Sở Nhược Du vừa x** n*n cô vừa dịu dàng nói: "Hai ngày nay bận, không muốn nói chuyện. Đợi bận xong, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện cho đàng hoàng nhé?"
Thời gian cũng thật sự không còn sớm nữa, tiếng nhạc ở sân thể dục đã vang lên rồi, hơn nữa ở sân trường Sở Nhược Du quả thật không thể nào thoải mái được, Vân Hồi Chi có lẽ cũng hiểu.
Dù đáy lòng tò mò đến chết đi được, cũng rất nóng vội, muốn Sở Nhược Du nói ra những ẩn ý trong lời nói, nhưng kiểu chuyện này sao có thể vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677988/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.