Thở ra một hơi dài lặng lẽ không một tiếng động, cô chuyển bài hát đang nghe trong tai nghe sang một khúc nhạc khác, thu lại tầm mắt khỏi con phố dài chen chúc, ồn ào náo nhiệt.
Cô cúi đầu, thả hồn theo điệu nhạc, đầu óc trống rỗng, xe lại dừng lại, không thể nào nhúc nhích.
Vừa mới nghỉ ngơi được một lát, điện thoại của Sở Nhược Du bên kia lại gọi đến.
Cô chỉ ngẩn người hai ba giây rồi vội vàng bắt máy, có chút lo lắng: "Sao vậy chị?"
Tiếng ồn ào trong nền điện thoại của Sở Nhược Du lúc nãy, bây giờ bên kia đã yên tĩnh trở lại, nàng hỏi lại: "Em sao vậy?"
"Em không sao cả."
"Bởi vì tối nay chị không thể không lỡ hẹn, em không vui à?"
Sở Nhược Du nhạy bén vạch trần chút tâm tư nhỏ bé của cô, giọng nói lạnh lùng được làm ấm lại rồi truyền đến: "Chúng ta đã có bao nhiêu lần sớm chiều ở chung, hai tuần này đều cùng nhau ăn cơm, tối nay vốn dĩ chắc chắn sẽ ở bên em. Nhưng vừa rồi tan học nhận được điện thoại, trong nhà hình như có chút việc, chị cần phải về xem một chút. Như vậy mà em cũng không thể chấp nhận sao? Hửm?"
Trước đó nàng đều là đang thuật lại, đang giải thích, đang giảng giải đạo lý, như đang khai thông cho một học sinh đang nổi hứng tùy tiện.
Nhưng âm điệu "Hửm" cuối cùng lại mang theo ý cười, nếu lúc này nàng ở trước mặt Vân Hồi Chi, có lẽ sẽ nhẹ nhàng đẩy Vân Hồi Chi một cái, sau đó lại phóng điện với cô.
Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677981/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.