Không gian yên tĩnh như thể bị nén lại, ngột ngạt, bí bách. Một chiếc đèn được bật sáng, tầm mắt theo đó lan tỏa đến những nơi xa hơn, bước chân từ phòng ngủ đi đến phòng bếp.
Nàng tự rót cho mình một ly nước ấm, một hơi uống cạn hơn nửa ly, cổ họng thấy dễ chịu hơn, làm nàng xác định mình không còn bị cảm nữa, nhưng cảm giác mệt mỏi, mơ màng vẫn chưa hề tan biến.
Tối hôm qua về đến nhà mới biết, mẹ nàng gấp gáp gọi nàng về là vì ông nội không được khỏe, đối với chuyện này nàng tuy cũng không chịu nổi, nhưng lại thở phào một hơi, tóm lại không phải sức khỏe của ba mẹ có vấn đề.
Làm cả buổi tối theo vào bệnh viện, chạy tới chạy lui phụ giúp, đến rạng sáng mới về đến nhà.
Buổi sáng lại qua đó một chuyến, sau giờ ngọ trở về, chưa kịp nghỉ ngơi đã phải xử lý điện thoại của phụ huynh, rồi lại vội vàng hoàn thành mấy hạng mục công việc chủ nhiệm lớp mà trường học giao phó.
Bận rộn xong tinh lực không còn, chợp mắt được một lúc, lại bị những rung động liên tục đánh thức.
Nàng liếc nhìn, có tin nhắn của trường, tin nhắn của phụ huynh, cũng có cả tin nhắn của Vân Hồi Chi.
Nàng trả lời những tin quan trọng trước, rồi bấm vào khung chat của Vân Hồi Chi, liền thấy Vân Hồi Chi đang chê bai Nhậm Dư Hàm.
Nàng thật ra cũng có chút tức giận, Nhậm Dư Hàm trước đây không phải kiểu người thích xen vào chuyện của người khác, thậm chí còn chuyên tâm vào bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677982/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.