Thanh âm ấy như một lời chú mê hoặc, tựa khúc hát của mỹ nhân ngư, cũng bởi vì quá đỗi khác thường, mà người nghe không hề bị cuốn theo ngay lập tức.
Mà là ngây ngẩn đứng yên tại chỗ.
Nếu cô nhớ không lầm, Sở Nhược Du vừa mới từ khu giảng đường, nơi chuyên tâm dạy học và giáo dục trở về.
Sở lão sư đối với công việc và môi trường làm việc luôn nghiêm túc, cẩn thận, phần lớn thời gian đều phù hợp với ấn tượng cố hữu của Vân Hồi Chi về hai từ "chủ nhiệm lớp".
Khi ở trường, nàng sẽ khóa chặt lại rất nhiều những yếu tố bay bổng, tùy hứng trên người mình.
Dù có thể ở trong phòng cùng Vân Hồi Chi nói cười vui vẻ, nhưng hễ rời khỏi tòa nhà ký túc xá giáo viên, nụ cười của nàng cũng phai nhạt đi vài phần, luôn ghi nhớ bốn chữ "làm thầy người khác".
Có lúc không kịp thay đổi trạng thái, ở đâu cũng là một dáng vẻ nghiêm sư.
Cho nên Sở Nhược Du vừa mới tan làm trở về, dù có thả lỏng đi chăng nữa, cũng không nên có tâm trạng như vậy mà trêu chọc cô.
Có lẽ là bóng đêm đã che lấp đi sự phóng túng thích hợp của người trưởng thành, lại có lẽ là bệnh tật đã ảnh hưởng đến lý trí của Sở lão sư, phong tình nơi mày mắt nàng giống như lúc ở Kiêm Gia trêu chọc cô gái nhỏ của thị trấn, mang đến cho Vân Hồi Chi một ảo giác rằng chỉ cần cô như ngựa hoang xông lên là sẽ nhận được tám trăm tệ tiền chuyển khoản.
Vân mỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677980/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.