[ Trạng thái: Độc thân, cho phép theo đuổi. ] Sở Nhược Du đúng hẹn gửi đến hai dòng tin nhắn, bảo cô chụp màn hình lưu lại. Vân Hồi Chi suốt đường đi cười đến miệng toe toét, huýt sáo vang dội mà bước vào cửa nhà. Vừa hay Trình Mộc Hải và Dung Mẫn đang ở phòng khách, tròn mắt kinh ngạc nhìn cô. Cô lập tức im bặt, vẻ mặt ngoan ngoãn chào hỏi: "Mẹ, chú." "Về rồi à con, tối đã ăn gì chưa?" Vân Hồi Chi gật đầu cười nói: "Ăn rồi ạ." Thật ra chỉ là mua một ly trà sữa trân châu uống trên đường, miễn cưỡng lấp đầy cái bụng rỗng. Nếu Sở Nhược Du không bị bệnh, cô nhất định sẽ năn nỉ ỉ ôi kéo người ta đi ăn khuya, tiếc là không được. "Nghỉ ngơi sớm đi con." Dung Thiến nhìn cô vui vẻ lên lầu, như thể vội vàng phải về phòng làm chuyện gì đó, ba bậc thang cuối cùng cô bước một bước là tới nơi, làm bà mẹ già sợ đến mức chỉ muốn mở miệng kêu chậm lại một chút. 1 Nhưng bà cố nén lại sự cằn nhằn, không muốn làm phiền cô con gái đang vui vẻ, chỉ nhẹ giọng nói với Trình Mộc Hải: "Con bé bị làm sao vậy?" Trình Mộc Hải không nghĩ nhiều: "Đi du lịch mấy ngày, vui vẻ chứ sao, Vận Vận không phải cũng vậy à." "Không phải, lúc mới về nhà đâu có vui như vậy, chỉ mới ra ngoài một chuyến đã khác hẳn rồi." Giọng Dung Mẫn càng thêm nhỏ: "Có phải đang yêu không?" Hẹn
[ Giấy nợ: Thiếu Vân Hồi Chi một nụ hôn, đi làm sẽ trả. ] 7
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677977/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.