Bị những lời lẽ trắng trợn, táo bạo mà trêu chọc, sự suy yếu do bệnh tật mang lại khiến nàng như cá nằm trên thớt lúc này.
Nàng cố gắng ho khan để xoa dịu chút căng thẳng, cố tình lờ đi điểm chính, khẽ nói: "Một người có chín chắn hay không, không hoàn toàn phụ thuộc vào kiểu tóc đâu."
Cũng không hiểu có phải do tác dụng tâm lý không, mới uống hai ngụm mà đã cảm thấy cổ họng khá hơn nhiều.
Vân Hồi Chi để lộ một hàm răng trắng, lập tức phụ họa: "Đúng vậy, quan hệ không lớn đâu! Ví như Sở lão sư tuy là tóc đen dài thẳng, nhưng rất ra dáng phụ nữ trưởng thành mà."
Cô cười một cách hồn nhiên mà lại có phần gian xảo, biết rõ cô có ý gì, nhưng lại không thể nào tiếp tục nhảy vào cái bẫy đó được.
Sở Nhược Du giả vờ không có phản ứng, nhìn ra ngoài cửa sổ kính, ngắm những con phố đêm, lá rụng bị gió cuốn lên rồi lại rơi xuống.
Nàng vặn nắp ly, lại uống một ngụm nước trà, để làm dịu đi và sắp xếp lại những nỗi lòng đang rối bời.
Trước kỳ nghỉ, Vân Hồi Chi vẫn còn giận dỗi, thái độ đối với nàng không nóng không lạnh, nhưng cũng không hẳn là không để tâm, tóm lại là rất khó chịu.
Đêm đó nàng đưa Vân Hồi Chi về nhà, sau đó người nào đó liền không còn liên lạc với nàng nữa, suốt kỳ nghỉ cũng không hề có ý định gặp mặt, còn âm thầm không một lời mà trở về thị trấn Kiêm Gia.
Mấy hôm trước, dù là nói chuyện hay nhắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677976/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.