Ánh nắng gần trưa từ ban công len lỏi vào phòng ngủ, xua đi không khí ẩm ướt mấy ngày qua, phơi phóng cho căn phòng thêm sạch sẽ.
Vân Hồi Chi từ hương hoa sơn chi thoang thoảng, ẩn hiện ngửi thấy mùi mực tàu, giá sách trong phòng Sở Nhược Du đầy ắp, khiến không gian quanh bàn làm việc trở nên tĩnh lặng mà thanh nhã.
Cuốn tập tranh cô tặng Sở Nhược Du, được nàng mang đến đặt trên giá.
Mở ra trang vẽ cầu vồng nơi khe núi, núi xa một màu xanh thẫm, trên dòng sông nhạt màu bắc một cây cầu đỏ.
Lúc họ leo núi cũng từng may mắn nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Nhược Du khi đó đã rất thích, đứng lặng ngắm nhìn hồi lâu mới nỡ rời đi.
Vân Hồi Chi còn ở phía sau lặng lẽ chụp cho nàng một tấm ảnh chung với cầu vồng, xong việc gửi cho nàng, nàng đã kinh ngạc vui sướng vô cùng.
Vân Hồi Chi cố tình đến gần làm Sở Nhược Du theo bản năng lùi lại một chút, sắc mặt thoáng chút mất tự nhiên, "Cũng không phải vội lắm, đến giờ rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi."
Vân Hồi Chi không động đậy, ánh mắt hai người chạm nhau một lúc, cô thúc giục: "Nhanh lên nào."
Sở Nhược Du thích giả ngốc: "Nhanh lên cái gì?"
"Chị nói xem, hôn em."
Vân Hồi Chi mặt dày mày dạn: "Nếu chị mà ngượng, vậy thì để em chủ động nhé?" 1 Dừng lại một chút, Sở Nhược Du lườm cô một cái, rồi lại liếc nhìn về phía ban công, xác định sẽ không có người ngoài ý muốn nào nhìn thấy. "Em nhắm mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677978/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.