Bóng đêm nặng trĩu, che lấp đi những d*c v*ng và tình cảm không thể tỏ bày dưới ánh sáng ban ngày, vẽ ra một khoảng không gian an toàn, để người ta có thể thẳng thắn mà nghỉ ngơi đôi chút.
Hơi thở của Sở Nhược Du vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, lúc không kề cận thì chẳng mấy bận lòng, dù có thoáng nghĩ đến cũng có thể nhanh chóng gạt đi.
Nhưng khi khoảng cách bị con người cố tình thu hẹp lại, khát vọng nông cạn nhất liền dễ dàng trào dâng khó mà kìm hãm.
Nhịp tim Vân Hồi Chi thoáng chốc rối loạn, lúc nhanh lúc chậm, có một hồi thậm chí còn không dám thở mạnh, sợ làm xáo trộn bầu không khí mờ ảo vừa mới hình thành.
Sở Nhược Du không hề né tránh cô cũng không nhắm mắt, cứ thế cụp mi lặng lẽ nhìn cô.
Dưới sự dung túng của nàng, Vân Hồi Chi kề môi sát bên môi nàng, chỉ cần thêm một chút nữa là có thể được như ý nguyện.
Rồi lại dưới sự tĩnh lặng của nàng mà hoàn toàn tỉnh ngộ, khó khăn lắm mới dừng lại được.
Cô đang làm một việc vốn không nên làm, dựa vào cái gì chứ, dựa vào sự dung thứ hết lần này đến lần khác của Sở Nhược Du sao?
Chỉ là Sở Nhược Du nhẫn nhịn cô, rốt cuộc là vì điều gì?
Những câu hỏi cô tung ra đêm đó, Sở Nhược Du chỉ lảng tránh và tỏ thái độ tức giận, mấy ngày nay một câu cũng chưa từng trả lời.
Không nói đến việc Sở Nhược Du trong lòng nghĩ thế nào, tính cách nàng ra sao, Vân Hồi Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677972/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.