Đi taxi, tàu cao tốc, xe buýt, rồi lại xe điện, ngày hôm qua vất vả ngược xuôi trên đường, đến được thị trấn Kiêm Gia, pin của Vân Hồi Chi còn cạn hơn cả pin điện thoại.
Tối hôm qua vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi, vì thế mà tỉnh dậy cũng sớm.
Từ trên giường mở mắt ra, cô lặng lẽ suy nghĩ một lát, đầu không hề nhúc nhích, đưa tay qua gối đầu bên kia s* s**ng.
Cô không hề ngủ mê, tỉnh táo biết rõ bên cạnh sẽ không có ai, cô chỉ là muốn thông qua hành động này để gọi về một ký ức nào đó.
Vừa tốt đẹp lại vừa vui sướng, vừa cô đơn lại vừa chua xót.
Cô ở trấn Kiêm Gia mấy tháng, ngày nào cũng rất tự tại, cô ở đây không có một mái nhà thực sự, nhưng lại thường xuyên tìm được sự nương tựa trong lòng.
Nhưng ký ức khắc cốt ghi tâm nhất đơn giản chỉ là nửa tháng đó, giống như một giấc mơ trộm được, đột nhiên có được rồi lại đột nhiên tan biến.
Mà điều mơ hồ, vô định nhất chính là khoảng thời gian sau khi bị bỏ lại, gợi lên rất nhiều những ký ức không mấy tốt đẹp.
Tất cả những trải nghiệm bị từ bỏ trong cuộc đời cô, đều không hề cho cô một lối thoát nào để thương lượng.
Chỉ duy nhất lần này, cô cảm thấy mình có thể thử một lần.
Cô lấy điện thoại ra, muốn xem tối hôm qua Sở Nhược Du có nhắn thêm gì cho cô không.
Không có.
Như thể cuộc gọi thoại tối qua chỉ là do bấm nhầm mà thôi.
Vân Hồi Chi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677973/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.