Gió đêm mang theo vài sợi se lạnh, Vân Hồi Chi ung dung ngồi đó, lười biếng đóng lại ô cửa sổ xe đang hé mở để thông khí.
Biết điều mà cười một tiếng: "Được thôi. Vừa hay tối nay tôi cũng không muốn về, Sở lão sư định đưa tôi đến đâu chơi đây?"
Trong không gian tương đối kín đáo, Sở Nhược Du xoay người đối diện với Vân Hồi Chi, ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, nhạt đến mức nàng phải cố nén cảm xúc hít sâu lần thứ hai đã không còn ngửi thấy nữa.
Vân Hồi Chi tối nay không uống bao nhiêu, có Tào Á Nam, vị công tử con nhà gia thế đó che chở, không ai dám ép cô uống nhiều.
Nghĩ đến đây, Sở Nhược Du thực sự không thoải mái, lúc Vân Hồi Chi và Tào Á Nam trở thành tâm điểm của cả bàn tiệc, nàng đến cả hứng thú ăn uống cũng không còn. 3 Ánh mắt Vân Hồi Chi lúc này thanh tỉnh, chỉ là vì sau bữa cơm rượu có chút mệt mỏi, lại thêm việc ngồi trên xe bắt đầu thấy buồn ngủ, cho nên mới híp mắt lại. Ánh mắt ấm áp, nụ cười ái muội, giọng điệu uyển chuyển đến mức như đang tán tỉnh. Cô đã rất lâu không hề nói chuyện với Sở Nhược Du như vậy, mấy ngày gần đây lúc nào cũng tỏ ra lịch sự, nhã nhặn một cách kỳ lạ, Sở Nhược Du suýt nữa đã quên mất cô biết cách trêu chọc người khác đến mức nào. Mấy chữ "đến nơi nào chơi" đi cùng với ánh mắt liếc ngang liếc dọc của cô, làm Sở Nhược Du hô hấp cũng trở nên căng thẳng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677971/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.