Vân Hồi Chi tự tìm cho mình một lối thoát, nhận lời góp mặt buổi liên hoan cũng chỉ vì muốn hòa mình vào tập thể, chẳng hề mảy may liên quan đến Sở Nhược Du.
Cũng như vậy, Sở Nhược Du đến chung vui chẳng qua là để không tỏ ra quá khác biệt, chứ nào có dính dáng gì đến cô.
Lần nói chuyện trước kết thúc trong bầu không khí chẳng mấy vui vẻ, cô không kìm được mà thổ lộ tâm tư, khiến Sở Nhược Du tức giận vô cùng, lúc đùng đùng bỏ đi còn đóng sầm cửa một tiếng rung trời.
Nói cho cùng thì cũng là Sở Nhược Du có phần yếu thế, nhưng cô lại chẳng biết điều, còn ví Sở Nhược Du với hạng tra nữ.
Sở lão sư kiêu kỳ, kín đáo đến nhường nào, không thể chọc giận đến mức nào, Vân Hồi Chi từ những ngày ở trấn Kiêm Gia đã khắc cốt ghi tâm, thế nên nút thắt hiểu lầm này lại càng thêm siết chặt.
Thái độ tương đối thân thiện của Sở Nhược Du dạo gần đây, phần lớn có lẽ cũng chỉ vì đám học trò của một lớp còn đang nằm gọn trong tay cô.
Phụ huynh trường Văn Thăng rất coi trọng việc học tiếng Anh, so với lý lịch bằng cấp sáng chói của các giáo viên tiếng Anh khác, áp lực đè nặng lên vai Vân Hồi Chi là vô cùng lớn.
Theo kinh nghiệm giảng dạy ngày một dày dặn, cô càng thêm tin chắc một điều, rằng lúc trước có thể trót lọt vào đây, Trình Mộc Hải đã âm thầm giúp đỡ cô không ít.
Điều này khiến cô ở trước mặt Trình Mộc Hải có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677970/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.