Đồ ăn rất vừa miệng, mỗi món đều không hề dẫm phải mìn, niềm vui khi ăn cơm đều hội tụ cả ở đây.
Vân Hồi Chi ăn uống thỏa thích, không quên nhắc nhở: "Không được giành trả tiền đâu nhé, bữa này tôi muốn mời chị, chúng ta phải có qua có lại."
Như vậy mới có thể lâu dài.
Sở Nhược Du đã sớm biết cô sẽ nói như vậy, khẽ gật đầu với cô, coi như đã đồng ý.
Nàng không nhịn được đánh giá Vân Hồi Chi, ánh sáng vỡ vụn từ chiếc đèn chùm trong nhà hàng rơi vào đôi mắt Vân Hồi Chi, như những vì sao không bao giờ tắt mà lấp lánh bên trong.
Phần tóc mái che đi một chút trán, như thể che đi không phải vẻ bề ngoài mà là những năm tháng đã qua, khiến giữa hai hàng lông mày cô ánh lên vài phần chín chắn hơn so với tuổi thật.
Lay động, trong lòng Sở Nhược Du như trồng cả nửa mẫu cây sơn chi, làm nàng vui sướng như ngửi thấy mùi hương yêu thích.
Đường cong sống mũi thanh tú nằm trên đôi môi mềm mại, cả khuôn mặt thanh thuần đến mức không hề có chút công kích nào, trong veo như dòng suối giữa khe núi.
Dáng ngồi không có gì là nghiêm chỉnh, thoải mái, lười biếng, vẫn giống như lúc ở chợ đêm trấn Kiêm Gia.
Sở Nhược Du nhìn không chớp mắt, nhìn đến mức mọi phiền muộn trong lòng đều tan biến, được lấp đầy bởi những gam màu rực rỡ.
Nghĩ đến những cành đào xuân, cũng nghĩ đến giàn dây leo trong sân hè, mặt trời vàng rực mùa thu, sương trắng xóa mùa đông.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677961/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.