Thời lượng bộ phim không dài, bảy giờ thì tan rạp, Vân Hồi Chi khoác chiếc áo của Sở Nhược Du thản nhiên rời khỏi ghế.
Lúc xuống bậc thang, Sở Nhược Du đi chậm hơn cô một bậc, vừa hay thu trọn bóng hình cô vào trong tầm mắt.
Chiếc áo khoác và chiếc váy vì phong cách khác nhau, nên khi phối hợp lại tạo ra một cảm giác không hài hòa đầy sinh động, nhưng chính sự không hài hòa đó lại làm lòng người xao xuyến, tê tê dại dại.
Ra khỏi rạp chiếu phim liền ấm áp hơn nhiều, Vân Hồi Chi cùng Sở Nhược Du nói chuyện về những chi tiết trong phim, vừa khen nhạc cuối phim hay, vừa cởi áo khoác trả lại cho nàng.
"Cảm ơn."
Âm cuối cùng của cô dừng lại một cách đột ngột, như thể sau lời cảm ơn còn có những từ khác muốn nói, nhưng lại bị cô tạm thời giữ lại, vì vậy hai từ quen thuộc nói ra cũng không được dứt khoát.
Sở Nhược Du quan sát biểu cảm của cô, từ những biểu hiện bối rối mà suy đoán, có phải cô muốn nói "Cảm ơn chị gái" hay là "Cảm ơn Nhược Du"?
Nhìn thêm một chút nữa, lại phát hiện sắc mặt Vân Hồi Chi vẫn như thường.
Có lẽ, cô ấy chẳng có ý định nói gì cả, chỉ là mình suy nghĩ nhiều thôi.
Nhận lấy quần áo, Sở Nhược Du không mặc lên người.
Vắt lên khuỷu tay, lặng lẽ không một tiếng động mà luồn tay vào bên trong áo, hơi ấm của người kia vẫn chưa tan hết, vừa hay sưởi ấm những đầu ngón tay lạnh lẽo của nàng.
Hai người tìm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677962/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.