Trên hành lang, đèn cảm ứng sáng lên, hơi ẩm ướt của tháng chín thấm qua cửa sổ, ngưng tụ thành những giọt sương lạnh lẽo, bám vào mu bàn tay và khuỷu tay cô lúc đẩy cửa.
Hai nơi da thịt này vì rét run mà rùng mình, kéo theo một đoạn ký ức không định cất giữ từ trong một góc nào đó hiện về trước mặt.
Cô từng không một mảnh vải nằm trên giường, Sở Nhược Du cũng toàn thân mát lạnh, lười biếng gối đầu lên tay cô, cắn một miếng vào mu bàn tay cô, chỉ vì bất mãn sự ngang ngược của cô lúc h**n **.
Mang máng nhớ lại hình như cô lại phê bình Sở Nhược Du là đồ chó con, sau đó bị ghé tai nói nhỏ, rồi đầu hàng.
Cửa phòng Sở Nhược Du hé mở, Vân Hồi Chi không chào hỏi, lập tức đẩy cửa bước vào.
Người còn chưa kịp rời khỏi nhà, đèn đã tắt, ánh sáng mờ ảo.
Sở Nhược Du vừa mới thay giày xong, điện thoại vẫn còn đang sáng, khung chat "Bạch Vi" mười mấy giây trước vừa gửi đến một câu: [ Đợi tôi một chút! ].
Cái tên ghi chú này là được đặt ở trấn Kiêm Gia.
Cỏ lau um tùm, sương sớm vừa lên, tên Vân Hồi Chi giấu ở sau một câu, mặt lại không đổi sắc mà lừa người nói mình tên là "Bạch Vi".
Sau khi gỡ Vân Hồi Chi ra khỏi danh sách đen, nàng đã từng nghĩ đến việc đổi một cái tên ghi chú khác, sau này công việc còn cần thường xuyên liên lạc, "Vân lão sư" sẽ phù hợp hơn, cũng an toàn hơn, không đến mức để lộ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677960/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.