Trong quán ồn ào náo nhiệt, điều hòa bật đủ lạnh, quyện cùng mùi hương liệu nóng hổi đang được xào nấu.
Thịt tôm hùm không còn tươi ngon như hồi tháng năm, tháng sáu, nhưng Vân Hồi Chi đã đói lả từ lâu, ăn uống rất vừa miệng, không nhanh không chậm mà giải quyết hết.
Chủ đề cầu nhân duyên đã bị Sở Nhược Du cười cho qua, nụ cười đó không hề ánh lên trong mắt, mà lại lăn một vòng lạnh lẽo.
Nàng không hề nói những lời làm mất hứng, cũng không hề hưởng ứng.
Vân Hồi Chi trong lòng hiểu rõ, điểm đến thì dừng, không làm nàng thêm phiền não.
Nói là cô mời khách, nhưng cuối cùng bữa cơm này vẫn là Sở Nhược Du trả tiền.
Cô không giành được quyền thanh toán, "Tại sao vậy?"
Sở Nhược Du không chút nể nang: "Giờ này mà còn ngượng ngùng à? Trước đây không thiếu lần lừa cơm của tôi đâu."
Lời này làm Vân Hồi Chi cảm giác mình trước đây như một kẻ ăn xin: "Là ai nói không được nhắc đến chuyện trước kia!"
Sở Nhược Du cố nén nụ cười chực chờ nơi khóe môi, thoáng tỏ vẻ xin lỗi: "Được rồi, coi như tôi chưa nói gì."
"Chị nói rồi!"
Vân Hồi Chi tính toán chi li: "Có phải lương của chị rất cao không? Lần nào cũng hào phóng như vậy."
"Cao hơn cô một chút thì có gì là không bình thường?"
Sở Nhược Du cùng cô sóng vai đi về phía chỗ đậu xe, gió mát dịu, còn thoải mái hơn cả trong quán.
"Dù tôi có keo kiệt thì cũng biết làm sao bây giờ, lúc đó đâu thể nào để một 'học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677959/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.