Ánh sáng vừa phải, không quá chói chang cũng không quá tối tăm, lan tỏa khắp căn phòng. Sau khi điều hòa được bật lên, mùi hương hoa sơn chi quen thuộc, như thể được pha loãng trong nước bạc hà đựng trong bình xịt phun sương, mang theo cảm giác mát lạnh, sảng khoái, cùng với sự thư thái lan tỏa khắp không gian.
Ai đó như vừa phun một chút vào không trung, từ mái tóc bắt đầu thấm ướt, rồi đến tai, vai, đâu đâu cũng vương vấn.
Mùi hương sơn chi này đánh thức những ký ức phủ bụi, buổi tối đầu tiên của họ, chính là bầu bạn với mùi hương này.
Lúc đó cô sợ Sở Nhược Du căng thẳng, cho nên đã làm theo gợi ý trên mạng, mua loại hương mà Sở Nhược Du thường dùng.
Nhưng cũng không thể nào hoàn toàn xua tan đi sự căng thẳng của Sở Nhược Du, nàng cố gắng chịu đựng thử nghiệm đến cuối cùng, rồi vẫn từ chối.
Đối với Vân Hồi Chi mà nói, việc dừng lại không hẳn là chuyện xấu, nếu lần đầu tiên Sở Nhược Du đã thành thạo, có lẽ trong lòng cô cũng sẽ không coi đó là chuyện gì to tát.
Lúc rạng sáng, cả hai cùng tỉnh giấc, mới tiếp tục những việc chưa làm xong trước khi đi ngủ.
Đó là một hồi ức vô cùng tốt đẹp của Vân Hồi Chi.
Khi đó mọi chuyện bắt đầu quá tùy tiện, dăm ba câu đã định đoạt những việc mà trước đây họ vô cùng thận trọng.
Vân Hồi Chi đã từng nghĩ lại, chắc hẳn là cô đơn quá lâu, đã dày vò cô đến mức khao khát hơi ấm của một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677952/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.