Vân Hồi Chi vào những đêm khuya tĩnh lặng, những khoảnh khắc tâm tư không yên, đều đã từng nghĩ đến Sở Nhược Du.
Cô muốn một lần nữa v**t v* cơ thể Sở Nhược Du, muốn cảm nhận hơi ấm của Sở Nhược Du, nghe giọng nói vui sướng, đ*ng t*nh của nàng.
Cô rất thẳng thắn khi có nhu cầu, hồi tưởng lại những ngày sớm chiều bên nhau của họ, mượn đó để an ủi cả thể xác lẫn tinh thần.
Điều khổ sở là, những thước phim trong đầu càng nóng bỏng, thì sau cơn kh*** c*m qua đi lại càng thêm trống rỗng, cô đơn.
Chỉ là khi cô thật sự lại một lần nữa ôm được Sở Nhược Du, cảm nhận được cơ thể ấm áp của Sở Nhược Du, cùng nhịp thở nhẹ nhàng, chậm rãi, cô lại không còn tâm trí đâu để nghĩ đến những chuyện phong tình kiều diễm đó nữa.
Đó là một nỗi nhớ nhung bình thường nhất, nguyên thủy nhất, khi cô đến cả bóng dáng của Sở Nhược Du cũng không nhìn thấy, cô tham lam những điều đó.
Nhưng khi Sở Nhược Du đã thật sự chấp nhận cái ôm của cô, yên tĩnh dựa vào vai cô, cô không muốn nghĩ đến những va chạm thể xác nữa, cô tham lam muốn gửi gắm cả linh hồn mình cho Sở Nhược Du.
Lúc này cô cảm thấy kiên định, cảm thấy thỏa mãn, như thể khoảng trống bấy lâu nay trong lòng, đã được một viên gạch quen thuộc mà vừa vặn lấp kín.
Cái ôm cô dành cho nàng, không, phải nói là cái ôm không hề được phép đó, hai phần ba là vì chính cô.
Cô thật sự rất nhớ Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677953/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.