Sở Nhược Du cất hết những biên bản hội nghị và các loại văn kiện vào trong túi, dung lượng túi không đủ, một phần giấy tờ lộ ra bên ngoài.
Chiếc túi xách màu đen là một mẫu kinh điển của một thương hiệu nào đó, giá cả xa xỉ, rất hợp với bộ trang phục Sở Nhược Du đang mặc.
Trước khi Vân Hồi Chi đến, cô đã biết giáo viên ở đây không lấy sự khiêm tốn làm vinh.
Sáng nay Dung Mẫn đưa cô đến, còn muốn lái chiếc xe đắt tiền nhất trong gara.
Vân Hồi Chi cảm thấy không thích hợp, nói rằng nếu bị các giáo viên khác nhìn thấy, nói không chừng sau lưng sẽ bàn tán về cô.
Khoe giàu đâu phải chuyện tốt đẹp gì.
Dung Mẫn cười, nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến nói: "Con làm việc ở Văn Thăng, không khoe giàu mới là kỳ lạ, mới có thể bị người ta bàn tán đó."
Vân Hồi Chi vì thế mà phát hiện ra thành phố lớn có rất nhiều chuyện, phức tạp hơn cô nghĩ.
Nhưng cô rất nhanh cũng đã nghĩ thông suốt, Văn Thăng không phải là trường trung học cơ sở bình thường, học phí cao ngất ngưởng nên học sinh đều thuộc dạng con nhà giàu có, giáo viên tự nhiên rất khó mà giữ phong cách khiêm tốn.
Nói trở lại.
Sở Nhược Du rời khỏi phòng họp, vội vội vàng vàng cất văn kiện vào chiếc túi mà Vân Hồi Chi thấy rất đẹp.
Suốt đường đi nàng ngẩng cao đầu bước, thỉnh thoảng gật đầu chào hỏi người quen.
Vân Hồi Chi khách sáo vài câu với các giáo viên, viện cớ rời đi, đuổi kịp Sở Nhược Du,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677946/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.