Ánh sao mờ nhạt, bầu trời phủ một lớp sương xám.
Dù là giữa đêm hè, những ngọn đèn đường trong thành phố đêm khuya cũng phảng phất một tầng lạnh lẽo, thờ ơ.
Cũng có thể là do điều hòa để nhiệt độ thấp.
Vân Hồi Chi nhanh chóng thoát ra khỏi trạng thái giả vờ, lấy điều khiển từ xa tăng nhiệt độ lên hai độ, rồi lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đêm Hạ thành làm cô nhớ đến Sở Nhược Du, tuy gần đây lúc nào cô cũng nhớ đến Sở Nhược Du, nhưng buổi tối lại càng nhớ sâu sắc hơn.
Bởi vì cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy Sở Nhược Du, chính là cảm giác khi ngắm nhìn màn đêm Hạ thành lúc này.
Nàng rực rỡ, lộng lẫy, tinh xảo, bao dung, đồng thời lại mang đến cho người ta một cảm giác xa cách không thể chạm tới, lạnh lùng dò xét kẻ độc hành đang chìm đắm trong đó.
Sau khi Vân Hồi Chi đến Hạ thành, công việc bận rộn túi bụi, không còn cái vẻ thanh nhàn như ở thị trấn nhỏ nữa, gần như bị những công việc nối tiếp nhau đẩy đi.
Cô không có thời gian rảnh rỗi để đi chụp hoa lá cỏ cây, chăm chút cho tài khoản cá nhân của mình, bận đến mức đến cả game cũng mấy ngày không chơi được.
Nhưng không hề cảm thấy mệt mỏi, khi chạy theo nhịp sống hối hả của mọi người, cô đều ảo tưởng phía trước có người mình muốn gặp đang đợi mình.
Đối phương sẽ không đợi quá lâu, chỉ thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn một cái, rồi rất nhanh sẽ không muốn nhìn nữa.
Cho nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677945/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.