Nàng nghĩ đến núi non sông nước của thị trấn Kiêm Gia, bao la hùng vĩ mà yên tĩnh tọa lạc ở một nơi xa rời những ồn ào náo nhiệt.
Cũng nghĩ đến những đóa hoa tím nhỏ nhắn, thanh khiết, mọc dày đặc trên giàn dây leo ở khách đ**m, nhìn từ xa như những khẩu hiệu của mùa hè, lại gần liền có thể ngửi thấy hương thơm thanh nhã.
Không giống mùi hương nồng nàn của hoa hồng, nhưng hễ ngửi thấy là có thể ghi nhớ trong đầu, thật lâu không phai.
Nàng từng hỏi Vân Hồi Chi đó là hoa gì, Vân Hồi Chi nói, hoa tím.
— Dù sao cũng phải có một cái tên chứ.
— Cũng có thể không có.
Gặp được Vân Hồi Chi là một sự tình cờ, gặp lại Vân Hồi Chi cũng là một sự tình cờ.
Lần trước là duyên số trời định, lần này lại là một kế hoạch đã được chủ mưu từ lâu.
Nhất thời rất khó để định tính cho sự "tình cờ" này, là tốt hay xấu, là giận hay vui?
Không biết làm sao, khi cái tên Vân Hồi Chi xuất hiện trên danh sách tài liệu mà nàng nhìn thấy, nàng cũng không cảm thấy quá đỗi kinh ngạc.
Không có sự cuồng hoan hay giận dữ nào cả.
Dù nàng có kinh ngạc, có run rẩy, trong lòng ngũ vị tạp trần, nhưng lại rất bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức như thể trong tiềm thức nàng đã biết, câu chuyện vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, họ vẫn sẽ gặp lại nhau.
Lại như thể việc Vân Hồi Chi không hề báo trước mà chạy đến trước mặt nàng, xâm nhập vào cuộc sống thực tại của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677947/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.