"Mẹ, con ra ngoài một lát."
Thay quần áo xong, xách túi chuẩn bị ra cửa.
Sở Nhược Du vừa chào xong, đến huyền quan ngồi xuống thay giày, giọng mẹ nàng vọng lại: "Đi thăm Dư Hàm à con?"
"Vâng." Thái độ của nàng nhàn nhạt.
Sau khi về nhà, trong lòng không có gì vướng bận nên nàng đã xử lý xong một phần công việc của kỳ nghỉ hè ở trường, rồi lại ở lì trong phòng buồn bã hai ngày, đến khi Nhậm Dư Hàm liên lạc, mới nhớ ra đã hứa với người ta, về sẽ qua nhà thăm cô ấy.
Không muốn ra cửa, nhưng Sở Nhược Du biết mình nên đi.
Dù sao nàng cũng không thể không quan tâm đến vết thương của Nhậm Dư Hàm, dù thế nào đi nữa, mỗi người đều bình an là tốt nhất.
Quan trọng nhất là, ngày thường lạnh nhạt còn có thể nói này nói nọ, nếu đến cả người ta bị thương cũng không đến thăm, thì đúng là bất cận nhân tình, lòng dạ quá hẹp hòi, chẳng khác nào tự bôi xấu mình.
Trắng trợn làm trò cười cho thiên hạ.
Sở Nhược Du cố tình chọn lúc chồng Nhậm Dư Hàm không có ở nhà để qua, tránh gặp phải lại thấy xấu hổ.
Mẹ nàng đứng bên cạnh lải nhải không ngớt: "Con nói con đi chơi một chuyến, ở lại nhiều ngày như vậy, về cũng không mang chút đặc sản nào. Nếu không thì cũng có thể mang một ít qua cho Dư Hàm chứ."
"Chị ấy có món gì mà chưa từng ăn qua? Chẳng có đặc sản gì đâu, đồ ăn ở đó chỗ nào cũng mua được, con không dễ bị gạt đâu."
Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677940/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.