Ngày dì út và mẹ của Vân Hồi Chi đến, cô không muốn ở lại khách đ**m tỏ vẻ "ngóng trông mong đợi".
Chờ đợi cha mẹ đích thân đến thăm mình là một trong những việc cô ghét nhất, ngày thường không cảm thấy mình đáng thương, nhưng cứ đến những lúc như thế này lại đặc biệt thấy vậy.
Cô ra khỏi nhà từ sáng sớm, đến quán cà phê uống ly Americano đá mà Sở Nhược Du thường uống.
Đắng quá, như cuộc đời cô vậy.
Lạnh quá, như trái tim củ Sở Nhược Du.
Phép so sánh này dùng cũng không tệ, cô tự đắc chấm điểm cho mình, sau đó lại bỗng dưng nghĩ ra, hai câu thì hình như không được tính là phép so sánh.
Thôi kệ, quan tâm nó so sánh cái gì với cái gì.
Cô chơi điện thoại, miệng nhấm nháp từng ngụm nhỏ, giả vờ như mình lại đang cùng Sở Nhược Du đến quán cà phê.
Có lẽ Sở Nhược Du đi nghe điện thoại rồi.
Vậy thì bây giờ cô nên vui vẻ, mong đợi, cô chán chường nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những cái cây, chuẩn bị đợi Sở Nhược Du trở về sẽ than thở rằng "Americano đá đắng quá đi, rốt cuộc là ai lại thích uống thứ này chứ".
Sở Nhược Du phần lớn sẽ khẽ nhếch cằm, khinh miệt đáp lại: "Là người có gu hơn cô đó."
Vân Hồi Chi bật cười vì những gì mình tự tưởng tượng ra.
Cười xong liền không thể giả vờ được nữa, người ta có thể dễ dàng lừa dối người khác, nhưng lại không thể nào lừa dối chính mình.
Sở Nhược Du đi rồi.
Phất tay áo một cái, không mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677941/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.