Mùa hè ở Kiêm Gia, sắc xanh nồng đậm như gấm, lá cây xum xuê tựa biển cả, chỉ cần ngắm nhìn màu xanh ấy, lòng cũng có thể tĩnh lại vài phần.
Khi không thể tĩnh tâm được nữa, đơn giản là không nhìn lấy một cái.
Vân Hồi Chi đóng cửa sổ, kéo rèm lại, trong căn phòng tối tăm ngồi trên sô pha, từng ngụm từng ngụm uống cạn ly nước 500ml.
Không ai giám sát, cô cũng rất tự giác.
Nhưng tự giác cũng chẳng có ý nghĩa gì, không còn ai nhìn chằm chằm vào môi cô để kiểm tra xem có dễ hôn không nữa.
Cô nhìn nét chữ của Sở Nhược Du trên tờ giấy, ngay ngắn, phóng khoáng, mang theo chút sắc bén, lạnh lùng.
Bốn chữ "Không liên lạc nữa" quá đỗi lạnh nhạt, phía sau có thêm hai chữ "bảo trọng" cũng chẳng làm nên chuyện gì, Vân Hồi Chi cứ nhìn một cái lại muốn khóc một lần.
Khóc đến vành mắt đỏ hoe.
Ngay khi nhìn thấy tờ giấy, cô đã gọi điện thoại WeChat cho Sở Nhược Du, sau đó lại trực tiếp bấm số điện thoại của nàng, phát hiện ra tất cả các phương thức liên lạc đều đã bị chặn.
Vân Hồi Chi như bị một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân, không còn suy nghĩ đến việc làm thế nào để tìm được Sở Nhược Du nữa.
Cố nhiên có thể tìm mọi cách để liên lạc được, nhưng còn có ý nghĩa gì đâu? Lại giống như một kẻ quấy rối điên cuồng.
Sở Nhược Du cuối cùng đã chọn cách rời đi mà cô ghét nhất, cũng là điều cô sợ hãi nhất, không một lời từ biệt.
Rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677939/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.