Vì Thẩm Gia Gia cứ lải nhải bên tai, tâm trạng nấu cơm của Vân Hồi Chi bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Nghe xong những lời nói quá đáng đó, sự lịch sự và kiên nhẫn của cô đối đầu nhau, dẫn đến việc món tôm nõn xào súp lơ mà Sở Nhược Du thích nhất lại bị xào mặn chát.
Nếm xong, Vân Hồi Chi càng thêm phiền muộn, sắc mặt ảo não, trực tiếp làm lơ những lời nói của Thẩm Gia Gia.
Trước đây cô đã biết Thẩm Gia Gia là người ích kỷ, lại còn thích được voi đòi tiên, nhưng dựa vào tình bạn thời trung học, Vân Hồi Chi cũng không đặc biệt kháng cự cô ta.
Lần này thì khác, lần này cô thật sự phát hiện ra Thẩm Gia Gia giống như một con ma cà rồng.
Trước đây vài ngàn, vài vạn tệ, cô ta đều đã từng vay. Vân Hồi Chi mỗi lần chỉ thúc giục một lần, nếu cô ta không trả, Vân Hồi Chi cũng không đòi nữa.
Lười nghe cô ta bịa lý do.
Cũng may cũng không vội dùng đến số tiền đó.
Có lẽ điều đó đã khiến Thẩm Gia Gia ảo tưởng rằng, mình là một kẻ coi tiền như rác, bao nhiêu tiền cũng sẵn lòng chi cho cô ta.
Thật không thể hiểu nổi.
Cô gọi điện thoại thoại cho Sở Nhược Du, đầu dây bên kia vừa bắt máy đã hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Giọng nói lạnh nhạt.
Nhưng lại mát lạnh, dễ chịu.
So với giọng nói vừa cao vừa chói của Thẩm Gia Gia, nghe Sở Nhược Du nói chuyện lại càng thấy hưởng thụ hơn.
"Ừm ừm, tôi làm xong rồi. Chị vẫn ổn chứ, có muốn tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677938/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.