Đoàn tàu như một vệt sao băng lao về ga cuối, với một quỹ đạo và nhịp điệu đã được định sẵn. Mỗi một chuyến tàu đều không phải là chính nó, tên của chúng chỉ là một danh hiệu, chuyên chở vô số những hành tinh.
Khoảnh khắc hai đoàn tàu giao nhau, tiếng rít chói tai như tiếng vải bị xé toạc, làm xáo trộn sự yên tĩnh trên cả hai đường ray.
Sau đó, lướt qua nhau.
Hiện tượng này mang lại sự phồn vinh cho thành thị, mang lại những suy tư sâu lắng cho những người đa cảm, người được lợi còn có cả những giáo viên ra đề.
Môn Toán của Vân Hồi Chi từ trước đến nay luôn tệ nhất, cô làm thế nào cũng không tính ra được thời gian hai chiếc xe lửa gặp nhau, hay dựa vào thời gian đó để biết được tốc độ của nhau.
Cũng như cô không thể tính được, cuộc gặp gỡ tình cờ này của cô và Sở Nhược Du, còn lại bao nhiêu thời gian.
Dù cho Sở Nhược Du đã cho một khoảng thời gian đại khái, "tuần sau", nhưng liệu nàng có tăng tốc rời đi không, không ai biết được.
Quỹ đạo của họ có lẽ chỉ có một giao điểm này, sau này, trời Nam biển Bắc, vĩnh viễn không còn gặp lại.
"Chiếc váy mới mua đẹp thật đó."
"Ý tứ một chút, khen thì phải khen cho đàng hoàng, không nên động tay động chân."
"Không trách tôi được, chân vừa thon lại vừa dài, thèm chết đi được." 1 "Chân cô ngắn à?" "Vậy tôi cũng cho chị sờ, sờ qua sờ lại chứ gì." "Tránh ra!" Họ ở bên nhau nói chuyện phiếm đủ thứ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677934/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.