Ai đó đã từng nói, người trẻ tuổi nên đi ngủ sớm.
Ai đó là ai không quan trọng, xưa nay trong ngoài nước, các bậc danh nhân hẳn đều đã từng phát biểu quan điểm tương tự.
Thời trung học, mỗi lần viết văn nghị luận, Vân Hồi Chi đều tùy tiện bịa ra những danh ngôn, lời răn cùng tên tác giả, giả vờ mình là một người có học thức.
Có được cộng điểm hay bị trừ điểm vì điều đó không, cô cũng không rõ lắm.
Nói đến việc ngủ sớm, là vì khi màn đêm bao trùm, thần ban đêm sẽ mê hoặc lòng người, khiến con người dễ phạm phải những sai lầm ngớ ngẩn.
Vân Hồi Chi từng là một tín đồ trung thành của việc thức khuya, cô canh giữ ánh trăng và kim đồng hồ lúc rạng sáng, tin tưởng vững chắc rằng không khí của ban đêm sẽ mang lại cho cô cảm giác an nhàn, thoải mái tuyệt đối.
Nhưng cô phát hiện ra, mình đâu phải là nghệ sĩ cần tìm cảm hứng vào ban đêm, thức khuya chỉ làm tinh thần uể oải, chỉ có thể làm những việc vô nghĩa.
Hai từ "vô nghĩa" khiến cô nghĩ đến hành trình tâm lý của mình trước khi đến thị trấn Kiêm Gia.
Vân Dũng có ý định cho cô ra nước ngoài học, nhưng khi cô đang làm công tác chuẩn bị, bỗng dưng cảm thấy một trận lạnh lẽo trong lòng, cô nghĩ, có bao nhiêu người hy vọng mình đi càng xa càng tốt đây.
Ý nghĩ này thật trẻ con, ba mẹ cô cũng không đến mức thấy cô là phiền lòng, thỉnh thoảng còn tìm vài lý do để gặp cô, chẳng qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677935/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.