“Anh làm sao….”
“Em định đi đâu?”
Tiêu Chi Viễn muốn hỏi anh có chuyện gì vậy, lại bị Ngôn Hành Nhất nẫng tay hỏi trước. Dù rất vui vẻ khi nhìn thấy anh chịu nói chuyện lại rồi, nhưng câu hỏi không đầu không đuôi này làm hắn chẳng biết phải tra lời ra sao.
“Có phải em muốn đi không?” Ngôn Hành Nhất truy hỏi đến cùng.
Điếu thuốc của Tiêu Chi Viễn tắt lửa, hắn bước đến cửa, ôm lấy eo anh nhấc bổng lên.
Cả giày cũng chẳng thèm đi, dám chường chân trần lên sàn. Thời tiết đầu thu có ấm áp gì đâu.
“Em không đi.”
Tiêu Chi Viễn vốn định bế anh về phòng ngủ, nhất thời lại đổi ý đưa người ra sofa. Hắn lấy chăn bọc kín mít anh lại, rót một tách trà nóng đặt vào lòng bàn tay anh.
“Sao anh nghĩ em định đi đâu?”
Bằng giọng điệu hết sức dịu dàng cốt làm anh yên tâm, Tiêu Chi Viễn bao bọc cả hai tay anh lẫn tách trà vào trong lòng bàn tay mình.
“… Em có đang giận không?”
Ngôn Hành Nhất lí nhí, giọng nhỏ đến mức không nghe thấy được.
“Tại sao nghĩ em đang giận?”
Ngón tay thon gầy ôm lấy tách trà thoáng bất an xoắn xuýt lại.
Thành ly rất dày, hẳn phải không bị nóng mới đúng. Tiêu Chi Viễn ấn tay mình xuống xác nhận.
“Anh không có hẹn cậu ta… chỉ là trùng hợp…”
“Em biết, em tin anh.”
Ngôn Hành Nhất nhìn hắn bằng ánh mắt do dự: “Có thật không?”
“Anh sợ em giận nên mới đuổi anh ta đi phải không?”
Nhúm tóc bù xù sau khi ngủ dậy nhẹ lắc lư theo cái đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ha-co-tieng-ve-keu/976157/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.