Tiêu Chi Viễn túm lấy cổ áo Chu Cẩm, ép y vào góc nghiêng giữa ghế ngồi và cửa sổ xe. Chu Cẩm một tay siết chặt vô lăng giữ trọng tâm cơ thể, một tay siết lấy tay Tiêu Chi Viễn muốn thoát ra nhưng không được, còi xe bị đè phải kêu chói tai không dứt.
“Chỉ vì lý do ấy…!”
Một lần nữa đối diện với nắm đấm của Tiêu Chi Viễn, Chu Cẩm vẫn hệt như lần trước, tự biết mình đuối lý nhưng nhất quyết không nhận sai.
Ít nhất sẽ không thừa nhận sai lầm với Tiêu Chi Viễn.
“Lý do đó thì làm sao… cậu nói nghe nhẹ nhàng quá! Cứ làm như cái gì cậu cũng làm được vậy!”
“Đừng tưởng ai cũng giống cái dạng như anh!”
“Ha.” Gương mặt Chu Cẩm vặn vẹo rúm ró lại vì bị ghìm lấy cổ, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười đầy giễu cợt: “Cậu có tư cách gì chỉ trích tôi. Thế giới của cậu chỉ có yêu đương chứ không có trách nhiệm à!”
“Vậy anh quẳng trách nhiệm của anh với Hành Nhất đi đâu?!”
“Tôi không thể chỉ vì một người mà bỏ cả cha mẹ gia đình.” Chu Cẩm quát, “Tôi lo nghĩ cho cha mẹ tôi!”
“Anh đừng có lấy cha mẹ anh ra làm lá chắn, tên khốn hèn nhát cơ hội…”
Tiêu Chi Viễn dí mạnh anh ta vào cửa xe, đau đớn khó thở làm Chu Cẩm vô thức túm lấy cổ tay hắn. Cảm nhận được cơn đau từ móng tay cấu sâu vào da thịt, hắn cũng không có ý định buông tay.
“Nếu anh đã nghĩ vậy thì trước đây đừng có đồng ý quen anh ấy! Anh sợ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ha-co-tieng-ve-keu/976158/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.