Sầm Thiếu Hiên tan tầm trước liền gọi cho Lục Vân Phong, nói cậu sẽ đi ăn cùng Tôn Khải.
Lục Vân Phong vừa nghe liền nhíu mi, hỏi cậu: "Ăn ở đâu?"
"Hương Mãn Lâu." Thanh âm Sầm Thiếu Hiên rất nhu hòa. "Em đãi tiệc tiễn biệt hắn, đây là chuyện thường tình, theo lý phải làm."
"Ừ." Lục Vân Phong suy nghĩ một chút, nghiêm túc mà nói. "Nếu có chuyện gì, phải lập tức gọi điện cho anh, anh chạy tới đó đón em."
"Em nghĩ chắc không có gì đâu, anh đừng lo lắng." Sầm Thiếu Hiên mỉm cười nói hai ba câu với anh xong, liền cúp máy.
Người nằm ở trong bệnh viện kia vẫn chưa tỉnh, bác sĩ nói y đã thoát khỏi nguy hiểm, Sầm Thiếu Hiên nghe cấp dưới canh giữ ở đó báo cáo xong, mới rời khỏi văn phòng.
Tôn Khải chờ cậu ở dưới, nói với cậu: "Ngồi xe anh đi."
Sầm Thiếu Hiên nhanh chóng từ chối lời mời dịu dàng đó, nhưng Tôn Khải cười nói: "Tiết kiệm nhiên liệu mà, cũng coi như đang bảo vệ môi trường."
Sầm Thiếu Hiên không thể nói gì nữa, chỉ có thể leo lên chiếc việt dã của hắn.
Tôn Khải thật cao hứng, vừa chạy đến nhà hàng xa hoa bên thành, vừa cảm khái hàng vạn hàng nghìn nói: "Thiếu Hiên, lâu rồi chúng ta không cùng nhau đi ăn. Lần này em đồng ý đi với anh, anh rất vui. Mấy ngày nay, anh luôn nhớ lại khoảng thời gian khi hai chúng ta ở bên nhau lúc trước. Đó quả thật là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời anh."
Sầm Thiếu Hiên trầm mặc chốc lát, hờ hững nói: "Chuyện xưa đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-gio-noi-len/1215299/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.