Hai người trầm mặc ngồi đó, hai bàn tay đan vào nhau, đầu dựa vào tường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu đang sáng đèn.
Cấp dưới của Sầm Thiếu Hiên lập tức chạy tới, theo lý thuyết hẳn là Lục Vân Phong nên rời đi, nhưng anh vẫn lo cho Sầm Thiếu Hiên phải 1 mình ngồi lại đâu. Tuy nói giữa thanh thiên bạch nhật, sẽ không có khả năng có người dám sát hại đội phó hình cảnh ở nơi đông người, nhưng anh vẫn lo lắng, lý trí là lý trí, tình cảm là tình cảm, anh gặp chuyện liên quan đến Sầm Thiếu Hiên sẽ bắt đầu rối loạn, hoàn toàn không thể làm việc một cách bình thường được.
Sầm Thiếu Hiên cũng biết là phải để Lục Vân Phong trở lại nghỉ ngơi. Tuy rằng anh cường tráng hữu lực, nhưng chẳng qua cũng nhờ ngày thường chăm tập thể hình mà thôi, cũng không phải vận động viên, chưa từng trải qua các đợt huấn luyện nặng, ôm một người trưởng thành đang bị thương hôn mê chạy suốt 1 quãng đường, nhất định là mệt chết. Thế nhưng, cậu thật sự lo khi phải để Lục Vân Phong một mình quay về đó lấy xe. Con đường đầy quán bar đó vàng thau lẫn lộn, nói không chừng người của đối phương vẫn còn ẩn ở đó, nếu Lục Vân Phong đêm khuya chạy đến, thực sự rất nguy hiểm. Mà cậu cũng không thể rời khỏi đây để đưa anh đi, cậu không thể để cho đối phương có cơ hội giết chết nhân chứng quan trọng kia.
Khi một tiểu hình cảnh còn trẻ đầu tiên xuất hiện ngay đầu cầu thang, chạy tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-gio-noi-len/1215298/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.