Nếu như đã là yêu thương, như vậy có cần dựa vào lý trí để định đoạt hay không? Nếu như đã là định mệnh, như vậy, có ai muốn quay ngược lại với thời gian? Ngày qua ngày, đêm thế chỗ cho đêm, vạn vật muôn hoa đều thay đổi. Nhưng còn lòng người, liệu có vì bị lớp thời gian bào mòn mà đổi thay hay không?
Nếu như yêu là niềm đau, cớ sao chúng ta vẫn bất chấp, điên cuồng yêu? Nếu như yêu là nghiệt ngã, cứ sao không ai trong số chúng ta có thể buông bỏ? Trái tim vốn là của ta, nhưng nó lại không đập vì ta. Nó đập vì người, nó mang theo tình yêu đến, gọi tên người. Giống như là nụ cười bất chợt, cũng giống như là nước mắt của những ngày giông bão. Hạnh phúc, nhưng cũng đau lòng, thê lương vô cùng.
Một tình yêu đẹp chính là thứ tình cảm bất chấp đúng sai. Nó dựa vào nhịp đập của con tim, không phải nghe theo tiếng gọi của lý trí. Rõ ràng là yêu nhau, nhưng sao khoảng cách lại như thế, vô thức xa rời? Tin tưởng nhau, có được hay không? Chờ đợi nhau, có được hay không? Bàn tay này đã dính đầy mâu tươi. Đôi mắt này đã nhuốm màu thù hận. Tổn thương này, ai thấy cho ai...đớn đau này, ai hiểu cho ai?