Hứa Lâm Phong nhìn Dĩ Anh ngủ say trong lòng, sắc mặt của cậu xanh xao yếu kém. Hai gò má hóp lại chỉ còn cảm nhận được xương gò má, quầng mắt thâm đen chứng tỏ của việc ngủ không đủ. Cảm giác mười năm nay Dĩ Anh đã sống rất khổ cực vậy.
Mười năm nay, hắn vẫn luôn thèm khát được ôm người này vào giấc ngủ.
Mười năm nay, hắn khao khát cùng người này ở bên nhau.
Mười năm nay, hắn chờ đợi người này tìm hắn.
Mười năm nay, Hứa Lâm Phong vẫn yêu một mình Dĩ Anh.
Nhìn người trong lòng ngủ say, hắn vừa thương vừa giận.
Giận vì bản thân đã để cậu chịu thiệt thòi quá lâu. Thương vì cuộc sống khổ cực của Dĩ Anh.
Có lẽ đối với Dĩ Anh, cậu dường như đã cam chịu số phận đã được cuộc đời định sẵn vậy.
Hứa Lâm Phong hôn nhẹ mái tóc của Dĩ Anh, khẽ thì thầm.
" Đã gần ba mươi hai tuổi rồi mà vẫn còn hay khóc. Nếu không có tôi chiều em, thì sẽ không ai chiều em bằng tôi đâu"
Hai người bọn họ náo loạn cũng đã lâu, Hứa Lâm Phong cũng đã mệt. Hắn siết chặt người trong lòng một chút, sau đó nhắm mắt ngủ say.
------*****-----
Dĩ Anh ngủ một giấc thật say đến chiều, cả người bỗng chốc thỏa mái hơn chút.
" Đã lâu rồi cậu mới có cảm giác được ăn no rồi ngủ một cảm giác dài. Cơ thể cũng dễ chịu hơn vừa nãy"
Cậu mở mắt, khuôn mặt Hứa Lâm Phong ngủ say xuất hiện. Dĩ Anh thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-em-di-troi-van-nang/3442404/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.