Hứa Lâm Phong nhìn Dĩ Anh vẫn rơi lệ, hắn cũng đau khổ không kém. Anh và cậu đã rời nhau quá lâu rồi.
Dĩ Anh vẫn khóc, cậu nhìn vết thương của hắn. Lại tự trách bản thân mình lại làm phiền đến anh.
Lâm Phong nhìn người mình thương khóc đến đau lòng, hắn vuốt tóc cậu. Nhẹ nhàng hỏi.
" Em đừng khóc nữa, em khóc sẽ khiến tôi đau lòng"
" Lâm Phong..."
Dĩ Anh khẽ gọi tên Hứa Lâm Phong, nước mắt lại một lần nữa ứa ra.
Đau lòng quá! Thật sự đau lòng quá... Xa cách lâu như vậy vẫn vì người này mà đau lòng sao?
Hứa Lâm Phong lau đi hàng nước mắt chảy dài kia. Khẽ gọi cái tên thật thuộc ngày xưa.
" Mặt trời nhỏ... Em khóc có được không. Ngoan một chút, anh mua kẹo cho em ăn"
Rõ ràng hai người đã không còn là tuổi trẻ, vậy mà khi nói những lời ngày xưa. Bọn họ đều cảm thấy thật bình thường.
Dĩ Anh nắm lấy bàn tay hắn, liên túc khóc.
Nổi đau chia cách, nổi đau đến tận tâm can xé nét tim của Dĩ Anh.
" Giá như tôi có thể giàu có, giá như tôi là con gái. Có phải kết cục chúng ta sẽ khác không?"
Dĩ Anh thống khổ hỏi, Hứa Lâm Phong rũ mắt trả lời.
" Đừng vì một điều gì đó mà biến đổi bản thân. Em là em, tôi chỉ yêu em. Em dẫu là nam tôi vẫn sẽ yêu em... Đợi tôi ly hôn, chúng ta cùng nuôi con của tôi. Như vậy có được không ?"
" Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-em-di-troi-van-nang/3442403/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.