Dĩ Anh không rõ được trong đầu Hứa Lâm Phong đang nghĩ cái gì, rõ ràng là hắn dằn vặt cậu, rõ ràng hắn cũng không hề nương tay với cậu. Vậy mà vừa nãy khi con chó dữ lao ra, vẫn là hắn bảo vệ cậu.
Dĩ Anh lòng rối như tơ vò, cậu không muốn suy nghĩ nữa. Cậu dùng chăn lau đi vết máu trên tay hắn, vừa khóc vừa gấp rút nói.
" Lâm Phong, anh mau cầm máu đi. Đừng để máu chảy nữa"
" Thuốc sát trùng ở trên tủ cạnh giường, em mang nó lại đây. Tôi tự xử lí vết thương"
Dĩ Anh tức tốc chạy đến bên tủ cạnh đầu giường, nhìn thấy trong đó có đủ đồ sát trùng vết thương cùng với vài món ăn vặt cậu thích thì đến một lời cũng nói không xong.
Cậu cố nén tâm tình đau đớn của mình lại, mang thuốc đến nhỏ giọng nói.
" Để...để tôi làm cho anh"
Hứa Lâm Phong nhìn Dĩ Anh một chút rồi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa cánh tay bị chó cắn ra để cậu dễ dàng xử lý vết thương.
Dĩ Anh kìm nén đi nước mắt, đổ nước sát trùng bắt đầu rửa vết thương. Từng đợt nước sát trùng thấm vào da đau rát vô cùng nhưng Lâm Phong không hề kêu lên một tiếng, nhẫn nhịn chịu đau để người kia làm.
Mười năm gặp lại nhau, lần đầu tiên không có cãi vã, không có đánh đập. Bọn họ im lặng chăm lo cho đối phương, tựa như một chút nhẹ nhàng trong sự đau khổ vậy.
Hứa Lâm Phong nhịn không được hỏi.
" Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-em-di-troi-van-nang/3442402/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.