Cuối tuần này không đi đâu cả.
Bùi Duẫn làm ổ câu cá ở cạnh hồ phía sau vườn.
Cậu nằm trên ghế bành, trên người đắp một tấm thảm nhung, trên đầu xiêu vẹo đội mũ rơm hỏi mượn từ ông chú làm vườn, trên tay cầm một cây gậy trúc nhỏ.
Nhiệt độ hơi lạnh, ánh mặt trời vừa phải.
Không bao lâu sau, Bùi Duẫn đã buồn ngủ.
Lúc tỉnh dậy thì đã là một tiếng sau.
Bùi Duẫn nữa híp mắt, nghe thấy tiếng hòn đá ném xuống nước.
Cậu bỏ mũ xuống, nhìn thấy Tần Trú chuyển một cái ghế đẩu ngồi bên cạnh mình, đang ném đá nhỏ vào trong hồ.
Bùi Duẫn uể oải nói: “Cậu thật là, cá của tôi đều bị cậu dọa chạy mất rồi.”
Tần Trú: “Lâu vậy rồi mà chưa thấy cậu câu được.”
Bùi Duẫn duỗi lưng: “Trẫm khát, ái phi lấy cho trẫm ly nước.”
Tần Trú cầm lấy ly nước trên bàn nhỏ đưa qua: “Đứng dậy uống.”
Bùi Duẫn thuận theo cột trèo lên: “Đút tôi đi.”
Trên chăn có ống hút, Tần Trú trực tiếp nhét ống hút vào miệng cậu.
Bùi Duẫn hút hai ngụm nói: “Trong phim truyền hình đều dùng miệng đút.”
Tần Trú: “Ai làm vậy thì đúng là ngu ngốc.”
Bùi Duẫn: “...”
Ở nhà Bùi Duẫn cũng từng nghiện miệng.
Buổi tối sau khi đóng cửa, Bùi Duẫn mới dám tìm chút phúc lợi cho mình.
Ở nơi công cộng không thích hợp.
Tần Trú chỉ cây trúc cậu đang cầm trong tay: “Ở đâu ra?”
Bùi Duẫn: “Hỏi mượn chú Hứa, chú ấy thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dem-xung-hi-cho-giao-thao/3474421/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.