Chương trước
Chương sau
Có một bài đăng trên trang chủ.

Tiêu đề: Có ai biết PYNZS trong topic CP đi đâu rồi không?

Topic rất cao, trong lòng Bùi Duẫn căng thẳng, hay là cậu ngã ngựa rồi.

Cậu nhấn vào nhìn một chút, cũng may, đều là hỏi có ai biết cậu hay không, đã lâu không xuất hiện có phải thoát fan rồi không.

Bùi Duẫn thở phào nhẹ nhõm, chuyển sang giao diện trò chuyện với Khỉ Mập.

Bùi Duẫn: [Mập mạp, cậu làm tớ sợ muốn chết.]

Khỉ Mập: [Cậu đừng vui mừng quá sớm, diễn đàn của trường trung học số 3 và trường trung học phụ thuộc vẫn luôn liên kết với nhau, không phải cậu còn đăng bài ở trường trung học phụ thuộc à?]

Bùi Duẫn: [Vậy cũng không ai biết tớ là ai.]

Khỉ Mập: [Nhưng từ trường trung học phụ thuộc chuyển đến trường trung học số 3 chỉ có mình cậu thôi.]

Khỉ Mập: [Đồ ngốc trìu mến].jpg

Bùi Duẫn: [...]

Nếu ngã ngựa...

Bùi Duẫn rối rắm một khắc xong đã nghĩ thông suốt.

Ngã thì ngã thôi.

Cậu và Tần Trú không có gì mờ ám.

Hơn nữa, cậu cũng chỉ tự mình ăn đường của mình.

Bùi Duẫn vốn định chọn vài câu chuyện hằng ngày để đút cho fan CP đang gào khóc đòi ăn, truyện đều gõ hơn một nửa, cậu lại xóa đi từng chút.

Cậu dựa vào người Tần Trú, anh liếc mắt một cái đã thấy được màn hình điện thoại của cậu: “Sao vậy?

Bùi Duẫn ném điện thoại: “Không muốn viết nữa.”

Tần Trú trong mắt người khác là đóa hoa cao lãnh khó có thể đến gần.

Ở trong mắt cậu thì vừa thích ghen vừa độc mồm độc miệng, có đôi khi lòng dạ còn hẹp hòi, nhưng nội tâm vô cùng mềm mại dịu dàng.

Thôi.

Bạn trai như vậy tự mình ngắm là được, không cho người khác ngắm.

Có điều Bùi Duẫn cũng không ngờ, không lâu sau cái áo choàng không kiên cố này đã rớt sạch.

Ngày thứ hai, thành tích thi giữa kỳ đã có.

Mấy giáo viên chấm bài thi cuối tuần cũng không nghỉ ngơi, tăng ca làm thêm giờ sửa bài thi.

Lão Tôn cười trên nỗi đau của người khác nói: “Vì cho các em một bất ngờ, vất vả một chút cũng không tính là gì.”

Các bạn học ai oán nhìn ông ấy.

Bùi Duẫn nghiêng đầu nói thầm với Tần Trú: “Tâm trạng của lão Tôn rất tốt, chắc lần này lớp mình thi tốt nhỉ?”

Tần Trú còn chưa trả lời, lão Tôn đã tinh mắt nhìn thấy cậu quấy rầy bạn cùng bàn: “Bùi Duẫn.”

Bùi Duẫn ngồi thẳng người, biết lắng nghe nói: “Thầy, em sai rồi.”

Lão Tôn: “Lát nữa đến văn phòng của thầy.”

Bây giờ nói một câu cũng phải vào văn phòng?

Nghiêm khắc vậy sao?

Giáo viên ngữ văn ôm bình giữ nhiệt đi vào.

Lão Tôn thấy sắp hết giờ thì nói: “Sau khi kết thúc tiết tự học buổi sáng, thành tích sẽ dán trên bảng thông báo, các em đi xem phải cẩn thận, đừng té cầu thang đấy.”

Bùi Duẫn kéo Tần Trú: “Có muốn đánh cược một ván không, tôi có thể thi được mấy điểm?”

Tần Trú hỏi: “Bảng kế hoạch kia của cậu vẫn còn ở đó chứ?”

Bùi Duẫn: “Còn chứ.”

Tần Trú: “Đưa cho tôi xem.”

Tờ “Bảng kế hoạch” mất mặt này Bùi Duẫn vốn định vứt đi nhưng lại bị Tần Trú cản, nói muốn đốc thúc cậu.

Tuy rằng cảm thấy lý do này hơi gò ép, nhưng làm một người bạn trai tri kỷ, Bùi Duẫn thuận theo tâm ý của anh.

Bây giờ cậu biết Tần Trú giữ thứ đồ chơi này để làm gì rồi.

Anh giống như hoàng đế lật thẻ chọn phi tần thị tẩm, chọn lựa ở trên đó.

Tần Trú nhìn xong còn không hài lòng, ném ra hai chữ: “Chỉ có vậy?”

Bùi Duẫn: “...”

Tần Trú: “Không ngờ, cậu còn quá ngây thơ.”

Trong đầu Bùi Duẫn đạt đến cực hạn.

Cậu ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Không phải, ý của cậu là gì, nói tôi còn quá ngây thơ là sao?”

Tần Trú quơ tờ giấy, nhỏ giọng thì thầm với cậu: “Nhất định phải hôn tôi đủ năm phút đã đi đâu rồi?”

Mặt Bùi Duẫn hơi đỏ.

Cậu thực ra đã quên viết những gì trên đó từ lâu, bây giờ tùy ý thoáng nhìn, cũng cảm thấy buồn cười.Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của t.y.t, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

300 điểm, viết một bức thư tình nặc danh (phòng trường hợp anh nhận ra chữ viết, dùng tài liệu in ra).

320 điểm, tìm một cơ hội chơi trò thật hay thách, làm vài trò, hỏi anh có người mình thích hay chưa, hoặc là nói mình có người mình thích, xem phản ứng của anh.



400 điểm, hẹn anh đi mua tài liệu học tập, nhân cơ hội mời anh đi xem phim.

420 điểm, lén nắm ngón tay anh (đốt ngón tay đầu tiên).

Mãi cho đến 520 tỏ tình, sau đó thì không gì nữa.

Phía trước nhiều nhất chính là tìm cơ hội có chút tiếp xúc tứ chi, chẳng hạn như cọ tay một chút, đạp xe đưa anh về, để cho anh ôm cậu.

Bùi Duẫn: “Ai biết tiến độ của chúng ta nhanh như vậy.”

Cũng chưa kịp vượt qua thời kỳ ngây ngô đã bước vào thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.

Tần Trú: “Vậy bổ sung đi.”

Bùi Duẫn: “?”

Biết chơi như vậy?

Tần Trú lại hỏi: “Vì sao đằng sau không còn?”

Bùi Duẫn: “Làm ơn đi, tôi mà thi được 520 thì chắc đời trước thắp hương được.”

Tần Trú trả lại tờ giấy trong tay cho cậu: “Cậu có thể thi tốt hơn, tiếp tục nghĩ.”

Trong lòng Bùi Duẫn rục rịch.

Thật ra cậu nói rất tự tin, nhưng có lúc lại không chắc chắn lắm: “Nếu như tôi thi không tốt, cậu có thất vọng không?”

Tần Trú nhìn giáo viên ngồi trên bục nghe học sinh đọc, xoa nhẹ tóc cậu: “Tôi không muốn gây áp lực cho cậu, kêu cậu học cũng chỉ hy vọng tương lai cậu sẽ không hối hận.”

Nếu cứ để mặc bản thân, tương lai khoảng cách với Tần Trú càng lúc càng lớn, thì có hối hận không?

Bùi Duẫn cảm thấy hẳn là có.

Nếu như bạn trai hào quang muôn trượng, mà cậu cứ dậm chân tại chỗ, có lẽ đến một ngày nào đó, cậu sẽ chịu không nổi áp lực mà chia tay anh.

Cho dù Tần Trú không để ý, Bùi Duẫn cũng để ý.

“Còn có ai chưa lên học không?” Giáo viên ngữ văn nói.

Giáo viên mới tới là một người phụ nữ trung niên có nụ cười dễ mến, tên là Hà Thư Nguyệt, khí chất tao nhã, có thể thấy gia cảnh cô ấy không tệ, mỗi ngày hai chiếc váy không trùng.

Khác một trời một vực với Đới Liên.

Hà Thục Nguyệt dịu dàng, nhưng khiến học sinh không dám suồng sã.

Trời sinh làm cho người ta có hơi kính sợ.

Buổi tự học sáng nay là học thuộc lòng bài văn, cả lớp đều phải học thuộc lòng.

Hà Thục Nguyệt mở nắp bình giữ nhiệt ra, nhấp một ngụm nước: “Mọi người lần này đều thi không tệ, đọc văn cổ thì có hơi khó khăn, nhưng độ chính xác vẫn ổn.”

Bài học ngày hôm qua Bùi Duẫn cũng đã thuộc xong, mới vừa cùng Tần Trú nói cả buổi, bây giờ cô thúc giục, Bùi Duẫn mới cầm sách lên.

Lúc đi qua, Bùi Duẫn còn lật xem, đứng trước mặt Hà Thục Nguyệt.

Hà Thục Nguyệt vẫn mỉm cười: “Nói xong rồi sao?”

Bùi Duẫn: “À…”

Hà Thục Nguyệt: “Nếu em đọc thuộc không có sai, cô sẽ tạm tha cho em.”

Đọc sai là chuyện không thể nào.

Tần Trú kiểm tra đọc thuộc càng nhẫn tâm, đọc thuộc sai sẽ ăn từng ngụm điểm tâm ở trước mặt cậu, sau khi ăn xong thì hôn cậu.

Bùi Duẫn vừa nếm được vị bơ thơm ngọt, Tần Trú đã buông cậu ra, nói: “Ăn ngon cậu cũng ăn không được.”

Bùi Duẫn: “...”

Nhìn coi, đây là chuyện người làm ư?

Bây giờ, Bùi Duẫn học thuộc lòng văn bản tỷ lệ chính xác rất cao, cũng là do bị bức bách.

Hà Thục Nguyệt cười tủm tỉm nghe xong: “Không tệ.”

Bùi Duẫn không dám chém gió ở trước mặt cô giáo này, hiếm khi khiêm tốn nói: “Cũng tạm ạ.”

Hà Thục Nguyệt nhìn vào danh sách, tìm được tên của cậu, ghi vào: “Gọi bạn cùng bàn của em lên đi.”

Còn ba phút nữa là kết thúc tiết tự học buổi sáng.

Hà Thục Nguyệt: “Được rồi, mọi người đều tập trung ở bên ngoài bảng thành tích, bây giờ đi xem đi, lát nữa sẽ có nhiều người hơn.”

Cô ấy hô tan học, lục tục có mấy người ra ngoài xem thành tích.

Thò đầu một đao, thụt đầu cũng một đao.

Bùi Duẫn ấn Tần Trú đang đứng lên trở về: “Cậu cứ ở đây đi.”

Không quá hai phút, Tần Trú đã nhìn thấy Bùi Duẫn đầu nặng chân nhẹ bay trở về.

Tần Trú sờ một viên kẹo trong hộc bàn, lúc Bùi Duẫn ngồi xuống thì nhét vào miệng cậu.

“Thi cử mà thôi.” Tần Trú an ủi một câu.

Bùi Duẫn ngậm kẹo, không thể tưởng tượng nổi nói: “Anh trai, trứng hiển linh rồi.”

Tần Trú: “...?”

Bùi Duẫn cuối cùng như lấy lại tinh thần, cười nói: “Anh chàng đẹp trai này, xem phim không?”

Bùi Duẫn thi được 400 điểm, thoát khỏi phòng thi cuối cùng.

“Tôi cảm thấy rất linh, năng lượng của hai bữa ăn đó, tổng cộng có bốn phần, đại diện cho 4, còn có trứng kia nữa, trừ hai quả bị tổn hại thì còn hai quả trứng nguyên vẹn, thành tích của tôi đã sớm được tiên đoán trước rồi.”

Tần Trú: “... Cậu cứ giải thích như vậy cũng được.”

Bùi Duẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui 400 điểm: “Tôi cảm thấy lần sau mình có thể thi được 500.”

Tần Trú: “Lần sau nữa là 600?”

Bùi Duẫn: “700 không phải là mơ.”

Tần Trú cười nói: “Được.”

Bùi Duẫn vốn đã thông minh, chỉ là nền tảng hơi kém.

Tần Trú đã hiểu điểm này, nhưng còn thiếu thời gian tích lũy.

Lão Tôn rất vui vẻ.

Lần này thi giữa kỳ, tổng điểm của lớp A5 đứng đầu.

Thành tích của Tần Trú không cần phải nói, cao đến mức khiến người ta hoài nghi kết cấu não của anh.

Vốn hạng hai là một bạn học lớp A1, kết quả không biết chuyện gì xảy ra, lúc này chỉ đứng hạng mười, hạng hai là Diệp Lãng Tinh, trong top 10 còn có Trang Du Lam.

Lúc này Bùi Duẫn không kéo chân sau quá lớn, cũng thoát khỏi vị trí thứ nhất từ dưới lên.

Lão Tôn gọi cậu vào văn phòng, cho cậu một xấp phiếu giảm giá kiểm điểm.

Bùi Duẫn: “...”

Lão Tôn vỗ vai cậu nói: “Đây là phần thưởng tiến bộ, không được từ chối.”

Bùi Duẫn: “...” Ai mà đi phát phiếu giảm giá kiểm điểm khen tiến bộ chứ?

Lão Tôn: “Đề lần này làm không tệ, rất cẩn thận, chỗ nên trừ một điểm cũng không trừ.”

Bùi Duẫn nói: “Đúng vậy, bởi vì Tần Trú tương đối ma quỷ.”

Tần Trú thời gian này còn tăng lên hai cân, nhưng anh quá gầy, có thêm chút thịt này cũng chẳng nhìn ra được.

Bùi Duẫn rất hâm mộ, đây là tặng đồ ngọt.

Lão Tôn cổ vũ vài câu rồi đuổi cậu đi.

Bùi Duẫn cầm một xấp phiếu trở về chỗ ngồi.

“Đây là cái gì?” Sở Hạo lại gần hỏi.

“Phiếu giảm 20% kiểm điểm, các cậu có ai phải viết kiểm điểm thì có thể tới chỗ tôi nhận.”

Sở Hạo bị thao tác của lão Tôn làm cho sợ ngây người: “Ai không có việc gì viết kiểm điểm chơi làm gì, chỉ có cậu thôi.”

Bùi Duẫn: “Thật ra tôi cũng chưa viết được mấy bản…”

Sở Hạo: “Vậy cậu còn muốn mấy bản nữa?”

Bùi Duẫn hỏi Tần Trú: “Bạn cùng bàn, cậu muốn không?”

Tần Trú: “Có thể giảm số chữ tôi giúp cậu viết bản kiểm điểm không?”

Bùi Duẫn rụt tay về: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Hướng Vũ quay lại vốn định cười nhạo một chút, kết quả nghe thấy đoạn đối thoại này.

Cậu ta trầm mặc hai giây: “Học thần giúp cậu viết kiểm điểm?”

Bùi Duẫn phủ nhận: “Cậu nghe nhầm rồi.”

Hướng Vũ: Tôi tin cậu cái quỷ ấy.

Cậu ta nghĩ, nếu đây là bộ phim truyền hình thì cậu ta đã sớm chết 800 lần.

Vì sao mỗi lần có tin sốt dẻo đều chỉ có mình cậu ta phát hiện...

Quá cô đơn lạnh lẽo.

Cậu ta muốn hỏi hai người rốt cuộc có quan hệ gì.

Nhưng Hướng Vũ đã biết quá nhiều bí mật, không chịu nổi đả kích lớn hơn.

Trực giác nói cho cậu ta biết, sẽ có hơi bùng nổ.

Tần Trú nói muốn bổ sung, là thật sự dự định bổ sung “Kỳ mông lung mập mờ” kia.

Bùi Duẫn: “Vậy, cuối tuần đi xem phim?”

Đầu ngón tay Tần Trú chỉ lên 400, trượt xuống một hàng: “400 bao hàm những thứ này.”

Bùi Duẫn: “... Tôi khuyên cậu không nên quá đáng.”

Tần Trú: “Chọn năm cái.”

Bùi Duẫn: “Không được, ba cái.”

Tần Trú: “Được.”

Bùi Duẫn: “...”

Cảm giác đã được lên kế hoạch.

Trả lời nhanh như vậy, ban đầu đã định chọn ba cái rồi chứ gì?

Tần Trú nhanh chóng quyết định mấy cái nào: “Cuối tuần đi xem phim, viết thư tình trước đi.”

Cái này thật ra cũng đơn giản.

Có điều...

Bùi Duẫn: “Tôi khen cậu nhiều rắm cầu vồng như vậy, cậu còn muốn thêm nữa, lãng phí.”

“Nhưng mà, cậu chưa từng nói thích tôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.