Nhị Chúc đương nhiên không lau thành công.
“Tôi bói trước một quẻ, dùng tư thế gì lau thì tương đối trong sáng.”
Bùi Duẫn học tư thế phất trần của đạo trưởng trong phim truyền hình, phất khăn lông.
Tuy nhiên, cậu đã đánh giá sai chiều dài của chiếc khăn.
Khăn lông “bốp” một cái quất vào trên Nhị Chúc, quần lót cũng tối màu đi.
Yên lặng, lặng lẽ lan tràn.
Tần Trú: “...”
Bùi Duẫn: “...”
Bùi Duẫn lấy tay lau mặt: “Cậu đừng nói chuyện, để tôi bình tĩnh lại.”
Không khí gì cũng không còn.
Tần Trú: “Quẻ tượng rất chuẩn.”
Bùi Duẫn mặt đỏ tới mang tai: “Câm miệng.”
Đêm đó Tần Trú xuất viện, ngày hôm sau đi học như thường lệ.
Cho đến khi đến trường, Bùi Duẫn mới biết vì sao lão Tôn phê duyệt dứt khoát như vậy.
Trong phòng học có hơn một nửa số người đang hít mũi, mang theo một cái mũi đỏ đi khắp nơi mượn bài tập, còn có mấy người phát sốt xin nghỉ.
Bùi Duẫn: “Khoa trương như vậy sao? Đây là virus chứ không phải không khí lạnh nhỉ?”
Sở Hạo: “Cậu đừng có nói mát, hôm qua cậu cũng là một thành viên xin nghỉ đó.”
Bùi Duẫn: “Chuyện của tôi có lý do, chăm sóc bạn cùng bàn bệnh tật yếu đuối của mình.”
Sở Hạo giật giật khóe miệng: “Được cậu chăm sóc mà còn có thể tung tăng nhảy nhót sao?”
Bùi Duẫn kéo Tần Trú, chỉ cho cậu ta xem: “Đùa gì vậy? Cậu xem sắc mặt trắng hồng này đi, cậu xem thân thể mạnh mẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dem-xung-hi-cho-giao-thao/3474416/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.