Chương trước
Chương sau
Bùi Duẫn ngây người vài giây.

Cậu vô thức kiểm tra lại xem có phải bị sắp xếp theo thứ tự ngược lại hay không.

Xác định chắc chắn là đúng thứ tự, cậu lại càng bối rối hơn.

Bùi Duẫn mở trang chủ ra.

Số liệu thực của《 Sự Cám Dỗ Của Vong Thê 》:

Số lượt lưu: 2189

Bình luận: 934

Số lần truy cập: 4213

Bùi Duẫn: ???

Cậu quay sang hỏi Tần Trú: “Không phải là cậu cày số liệu cho tôi đó chứ?”

Tần Trú ngẩng đầu lên khỏi quyển sách: “Số liệu hiện tại của cậu là bao nhiêu?”

Bùi Duẫn báo lại cho anh.

Tần Trú: “Tôi mà tiêu tiền thì sẽ không chỉ cày ra số liệu như vậy.”

Bùi Duẫn: “...”

Tần Trú khép sách lại đi đến bên cạnh cậu, cúi người nhìn màn hình máy tính: “Tôi rất ngạc nhiên.”

Bùi Duẫn: “Tôi cũng vậy.”

Tần Trú cảm thấy rất thần kỳ: “Với cái trình độ một tuần đăng một chương của em mà vẫn có người đọc.”

Bùi Duẫn cũng cảm thấy kỳ lạ: “Nạn đối marketing sao?”

Tần Trú: “...Từ này không phải dùng như vậy.”

“Không thì xem khu bình luận thử xem?”

“Không xem, lỡ như đều là mắng tôi thì sao.”

Tần Trú nhẹ nhàng xoa gáy cậu: “Đừng tự lừa dối mình.”

Bùi Duẫn cảm thấy có chút ngứa ngáy, rụt cổ lại: “Nhất định là vận đỏ ập vào đầu, quan tâm việc nó nổi như thế nào làm gì.”

Nói tới nói lui, Bùi Duẫn vẫn không thể cưỡng lại sự tò mò của mình mà mở khu bình luận ra.

Ban đầu, một số độc giả chỉ đơn giản là bị cuốn hút bởi cái tên sách, cho rằng nó trông rất màu mè thu hút nhưng thực chất là treo đầu dê bán thịt chó, không ngờ đó là một câu chuyện trả thù của nữ chính.

Nhưng cái chính là chê bai về phong cách viết văn như học sinh tiểu học của cậu.

Một bình luận trả lời lại bình luận chê bai kỹ năng viết văn của cậu kém: Bạn không nhìn thấy bút danh của tác giả là Thần Thánh Xé Trời à, phải chuẩn bị tốt tinh thần trước khi phát biểu chứ?

Bùi Duẫn: “...”

Khu bình luận ban đầu phải mất một khoảng thời gian thì mới xuất hiện một bình luận mới.

Cho đến khi có người phát hiện ra mục đích trả thù của nữ chính.

—— Tôi mẹ nó còn tưởng rằng chuyện nam chính thấy chết không cứu là do tác giả bịa ra, tôi còn cố ý đi đọc lại truyện gốc, hóa ra là thật à?

—— Có thật hay không, Đoạn Lão Cẩu kia tàn nhẫn như vậy?

—— Không thể nói như vậy, tuy rằng chó già Đoạn viết cái thứ đồ chơi kia tương đương với một mạng sống, nhưng ông ta cũng không có nói nó có tác dụng đối với bạch phú mỹ. Có điều tác giả xem xét rất cẩn thận, suy nghĩ cũng tinh tế nên tôi like.

Chó già Đoạn là tác giả nguyên bản của《 Thần Cấp Ở Rể 》, tên là Đoạn Vân.

Nhưng sau khi bạch phú mỹ bị chết, độc giả bắt đầu gọi ông là chó già.

Phần bình luận càng ngày càng lộn xộn, sau đó cứ như vậy mà tranh cãi ầm ĩ lên.

Bùi Duẫn nhìn mấy bình luận ở trên, nhìn chung cũng biết bọn họ đang tranh cãi xem nhân vật chính có ích kỷ hay không, có nên cứu bạch phú mỹ hay không, hay thực ra là chó già Đoàn đã ẩn ý từ trước, vân vân.

Những bình luận sau thì lại đồng nhất hòa hợp có liên quan đến nội dung bài viết này, chính là tò mò về việc sau khi bạch phú mỹ mượn xác hoàn hồn thì quyến rũ nhân vật chính như thế nào.Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của t.y.t, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Họ xoa tay chờ đợi.

Sau đó.

Bùi Duẫn bởi vì bận học nên cũng chưa cập nhật thêm gì cả.

Nhóm độc giả: “...”

Chết tiệt, cậu nhử người ta xong rồi là đi luôn thế hả?

Ba ngày trước, độc giả còn chửi vài câu.

Sau đó bọn họ cũng bỏ cuộc.

Bình luận mới nhất là hai ngày trước, thúc giục cậu mau cập nhật.

Bùi Duẫn sờ cằm nói: “Đây là cảm giác được ké fame sao?”

Nhưng cậu vẫn cảm thấy số liệu chưa được tốt cho lắm.

Tần Trú suy nghĩ một chút, nói: “Trước đó cậu có thể chưa xếp hạng một, sau khi ra mắt xong mới dần leo lên.”

Bùi Duẫn: “Có lý.”

Dù sao thì xét về tên cuốn sách, cậu đã thắng.

Cậu nhìn vào hạng thứ hai, đó là《 Đêm Vĩnh Cửu 》.

Tác giả《 Đêm Vĩnh Cửu 》đáng tin cậy hơn cậu, đã đăng đến chương thứ mười, nhân vật chính gặp một cô gái có vẻ ngoài rất giống bạch phú mỹ.

Số liệu của《 Đêm Vĩnh Cửu 》không khác cậu là bao nhiêu, đuổi theo thật sát, có lẽ một ngày nào đó sẽ trở mình vượt qua.

Bùi Duẫn không quan tâm có vượt qua được hay không, đọc xong bài viết, cậu cảm thấy cách viết văn trôi chảy, giống như một tác giả lâu năm.

Bùi Duẫn mở trang chủ ra, đăng chương mới lên đó.

Chương này giải thích một chút về thân phận mới.

Bùi Duẫn đã chọn một người trong tác phẩm gốc, một cô gái rất mờ nhạt có thể đã bị mọi người lãng quên.

Cô gái đó chính là người mà nhân vật chính gặp được ở một ngôi làng trên bản đồ dành cho người mới.

Cô ấy từng coi thường và dùng mọi cách sỉ nhục anh ta, sau lại vì chuyện này chuyện kia mà nảy sinh tình cảm, cô ấy yêu thương anh ta, nhưng lúc đó nam chính đã đi rất xa nên cô ấy muốn đuổi theo cũng không kịp.

Sở dĩ Bùi Duẫn chọn cô gái này là vì cô ấy có khả năng lẻn vào giấc mơ của người khác nói chuyện.

Hấp dẫn không…

Cũng không cần phải khoe da thịt.

Bài viết bị kẹt ở thời điểm bạch phú mỹ sử dụng sức mạnh của mình.

Tần Trú nhìn cậu lăn qua lăn lại: “Lần sau khi nào thì cậu viết?”

Bùi Duẫn: “Một tuần sau?”

Tần Trú: “...”

Bản thân Bùi Duẫn cũng cảm thấy mình không được tốt lắm: “Hình như có hơi lâu.”

Tần Trú: “Tùy vào cậu thôi.”

Bùi Duẫn sờ lấy một viên kẹo, vừa xé giấy gói vừa nói: “Để xem có thể cân nhắc lại không, mỗi ngày viết ba đến năm trăm từ mà không chậm trễ việc khác.”

“Thật ra tôi rất muốn có tiền thưởng.” Bùi Duẫn hứng trí bừng bừng nói: “Là hai mươi nghìn tệ cơ đấy.”

Tần Trú: “Nếu lấy được tiền thì muốn làm gì?”

Bùi Duẫn không chút do dự: “Còn phải trả Huabei nữa.”

Tần Trú: “...”

Bùi Duẫn: “Lần trước mua quà cho cậu, tôi còn chưa trả hết nợ theo kỳ.”

Tần Trú: “...”

Bùi Duẫn: “Cậu không được trả giúp tôi, dù tôi phải thắt lưng buộc bụng cũng phải mua quà cho bạn trai.”

Tần Trú thở dài: “Được, cậu tự trả đi.”

Bộ truyện đầu tiên của Bùi Duẫn, Tần Trú đương nhiên muốn ủng hộ.

Tần Trú tải xuống ứng dụng, tìm thấy bài viết này.

Sau đó bị cái tên lẳng lơ của tác giả làm cho cạn lời.

Tần Trú: “Làm sao cậu nghĩ ra được cái tên này thế?”

Đầu óc Bùi Duẫn lúc đó không nghĩ gì cả, bây giờ nhìn thấy cũng xấu hổ, nhưng cậu cảm thấy mình không thể lộ ra vẻ ngu ngốc, nên cứng miệng nói: “Tôi đã tính toán hết rồi, bút danh này sau này sẽ rất nổi tiếng.”

Tần Trú cười nói: “Đúng vậy, chờ cậu thành danh, có thể giới thiệu với người khác, 'Xin chào mọi người, tôi tên là Thần Thánh Xé Trời'.”

Bùi Duẫn sờ mũi nói: “Với gương mặt này của tôi, mọi người sẽ tha thứ thôi.”

Chỉ có năm nghìn từ, Tần Trú đọc xong rất nhanh.

Tần Trú im lặng tầm năm phút, không thể tin được nói: “Cậu viết truyện cười à?”

Khóe miệng Bùi Duẫn giật giật: “Nữ chính thê thảm như vậy, tôi viết nặng nề như vậy, sao có thể buồn cười được?”

Tần Trú đọc một câu: “Cô nhoẻn miệng cười làm hoa cỏ xung quanh nhanh chóng héo khô. Độc tính như vậy, cậu còn gọi cô ta là tầm thường.”

Bùi Duẫn: “À...”

Tần Trú: “Còn có, cô nhớ lại những ngày ấy, nước mắt không khỏi chảy ra, rơi xuống đất phát ra tiếng tanh tách...”

Bùi Duẫn: “...”

Khi viết không cảm thấy gì, nhưng khi đọc nó ra có một cảm giác như đang hành hình công khai.

Năm phút sau.

Một bình luận xuất hiện trong phần bình luận của《 Sự Cám Dỗ Của Vong Thê 》.

Thợ Hồ Vá Trời: Tác giả viết văn rất tốt, ngôn từ mạnh mẽ, chỉ trong vài chữ đã có thể miêu tả nội tâm chán nản và oán hận của nữ chính, phản ứng của thiên nhiên cũng làm nổi bật vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của nữ chính. Trời quang mưa tạnh đã mở đường cho sự hồi sinh và báo thù ở các chương sau, năng lực của nhân vật chính cũng giống như tên của cuốn tiểu thuyết, kết cấu hoàn chỉnh, là một kiệt tác hiếm có.

Lầu 1: ???

Lầu 2: ??? Mời lầu dưới.

Lầu 3: Bác có nghiêm túc không đấy?



Theo sau là một hàng dấu chấm hỏi.

Trở thành lầu nổi nhất cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Bùi Duẫn cười ra nước mắt: “Anh trai ơi, cậu đang làm bài đọc hiểu à?”

Tần Trú kiệt quệ cả về tinh thần lẫn thể chất, vứt điện thoại di động đi.

Bùi Duẫn cười xong, cũng biết rằng cách viết văn của mình có chút xấu hổ.

Cậu nói: “Cậu dạy tôi nhé?”

Tần Trú nói: “Được, tôi đã từng chứng kiến khả năng mồm mép của cậu rồi, còn tưởng là trình độ ngữ văn của cậu sẽ rất tốt.”

Bùi Duẫn: “Viết văn lạc đề chạy xa đến mức không thể dừng lại được.”

Tần Trú: “...”

Tốt lắm, nói có sách mách có chứng.

Cái việc viết văn này là một chuyện rất huyền ảo.

Tần Trú nói: “Bây giờ cậu chỉ cần xóa những miêu tả và ẩn dụ kỳ lạ đó của cậu đi là được.”

Bùi Duẫn: “Như vậy số lượng từ sẽ ít đi.”

Tần Trú: “?”

Bùi Duẫn đồng ý: “Để tôi thử.”

Thay đổi giữa chừng là một đòn chí mạng đối với một bài viết.

Hơn nữa, Bùi Duẫn đã tạm dừng mất một tuần.

Ngoại trừ những người ban đầu bị bình luận của Tần Trú làm cho choáng váng, sau đó không có bình luận nào, số lượt truy cập cũng không tăng nhiều.

Bùi Duẫn cũng không quá quan tâm, sau khi để bình luận của Tần Trú là bình luận nổi bật xong thì đóng trang lại.

Ở một chương sau, Bùi Duẫn nghe lời Tần Trú xóa đi những câu từ kỳ lạ đó.

Bùi Duẫn đăng lên thử phản ứng của độc giả, nhưng người đọc lại không quá vui vẻ.

— Tại sao lại thay đổi phong cách? Vì những miêu tả kỳ dị đó nên tôi mới xem đó.

— Đừng thay đổi mà Đại Đại, cậu không thay đổi thì vẫn còn hai nghìn chữ, nếu thay đổi thì cậu chỉ còn lại hơn một nghìn chữ.

— Đây là nguồn hạnh phúc mỗi ngày của tôi... Đột nhiên nghiêm túc làm tôi không quen.

Bùi Duẫn: “...”

Tần Trú: “...”

Một lúc lâu sau, Tần Trú mới nói: “Tôi cũng không ngờ tới.”

Bùi Duẫn nói: “Cậu phải biết rằng một tác giả phải có phong cách độc đáo của riêng mình thì mới nổi tiếng được.”

Tần Trú cầm điện thoại lên muốn viết cho cậu một bình luận tâng bốc: “Vậy cậu cứ viết như thế này đi.”

Dù sao thì có rất nhiều người có sở thích kỳ lạ.

Bùi Duẫn có thể đảm bảo cập nhật ba lần một tuần, ngoại trừ trước kỳ thi, cậu phải ôn tập thì không thể cập nhật.

Nhưng vì khôi phục lại phong cách như cũ nên độc giả lại lục đục quay trở lại.

Sau khi quay lại, bọn họ phát hiện ở phần bình luận có một ngôi sao rất sáng - Thợ Hồ Vá Trời.

Thợ Hồ Vá Trời lần nào cũng giống như đang làm bài đọc hiểu, viết một bài tâng bốc, tung trời lở đất.

Có người không nhịn được phàn nàn: “Đây là tài khoản phụ của tác giả sao? Muốn tự tâng bốc mình thì đổi tên tài khoản đi một chút, tài khoản mới lộ liễu quá.”

Bùi Duẫn trả lời: “Người như bạn chắc chắn độc thân.”

“Ý cậu là gì?”

“Tên tài khoản cặp rõ ràng như vậy mà bạn còn không nhìn ra, người yêu của tôi bằng lòng khen ngợi tôi, bạn có ý kiến gì sao?”

Độc giả: “…”

Miễn bình luận.

Tại sao đi đọc truyện còn bị người ta phát cơm chó vậy?

Như là đáp lại bình luận của Bùi Duẫn, độc giả đã sớm phát hiện ra trong danh sách khen thưởng, Thợ Hồ Vá Trời đã thưởng năm mươi nghìn nhân dân tệ.

Độc giả: “Ồ wow.”

Bùi Duẫn: “...”

Cậu lắc lắc cổ Tần Trú: “Lão Chúc, phần thưởng sẽ bị chia mất một nửa! Tại sao cậu không trực tiếp gửi cho tôi!”

Tần Trú bị lắc đến choáng váng: “Tôi gửi cho cậu, cậu sẽ nhận sao?”

Trong lòng Bùi Duẫn đang rỉ máu: “Nhận chứ.”

Chưa đến hai ngày, Tần Trú nhận được điện thoại của Tần Diệp.

Tần Trú đang ở trong lớp thì nhận được cuộc gọi, thấy là Tần Diệp thì nhét điện thoại vào túi, lấy cớ đi vệ sinh để đi ra ngoài.

Tần Diệp hình như rất bận rộn, vừa kết nối cuộc gọi thì đi thẳng vào vấn đề: “Em có biết chuyện Bùi Kiến Phong đã đi khắp nơi nói con trai ông ta đã kết hôn với em không?”

Tần Trú: “Em biết.”

Bùi Kiến Phong không hề che giấu, khi đi xã giao, ông ta từ trong miệng của một sếp lớn biết được cuộc hôn nhân của Tần Trú và Bùi Duẫn.

Ông ta vờ như vô tình nói: “Bùi Duẫn là con trai của tôi, nhưng nó từ nhỏ đã không gần gũi với tôi, không ngờ sau khi kết hôn cũng không nói cho tôi biết.”

Ông ta còn lấy ra những bức ảnh chụp lén Bùi Duẫn, nói với sếp lớn: “Gặp được nó cũng không dễ dàng gì.”

Sếp lớn vốn cũng không thông minh, đầu óc lại bị rượu sắc che mờ, không có ý định đi xác thực thật giả, tin ngay.

Quỹ đầu tư của Bùi Kiến Phong đàm phán thành công.

Chỉ còn thiếu bước ký hợp đồng.

Tần Diệp nhận được tin tức, chiều nay sẽ ký hợp đồng.

Nhưng Tần Trú lại nói, anh biết.

Tần Diệp nhướng mày nói: “Trong lòng em hiểu rõ hết à?”

Tần Trú nói: “Em cũng không ngốc.”

Tần Trú đã liên lạc với ông sếp lớn kia, nói rằng Bùi Kiến Phong không liên quan gì đến nhà họ Tần.

Sếp lớn tưởng nhầm Bùi Kiến Phong đang lừa gạt ông ta, vì vậy nói ngay: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn Nhị thiếu đã nhắc nhở.”

Bùi Kiến Phong muốn vực dậy công ty của mình, mơ giấc mộng một bước lên trời.

Sếp lớn đã đào sẵn một cái hố chỉ chờ ông ta nhảy vào.

Tần Diệp nói: “Đón mẹ của Bùi Duẫn đến đi. Lỡ như Bùi Kiến Phong nhận thấy điều gì đó, ông ta có thể sẽ đi quấy rầy bà ấy.”

Tần Trú đã sắp xếp xong hết mọi việc: “Đã đón rồi.”

Tần Diệp gọi tới là muốn thông báo một tiếng, nhưng khi thấy Tần Trú đã biết hết mọi chuyện thì cũng cúp máy luôn.

Dù sao chuyện này có liên quan tới Bùi Duẫn, Tần Trú cũng sẽ không giấu cậu.

Bùi Duẫn nghe xong thì thản nhiên gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Bùi Duẫn viết xuống vài chữ, sau đó dừng bút, thở dài: “Cậu nói xem tại sao trên đời này lại có người vô liêm sỉ như vậy chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.