“Lý tổng, ngài nghỉ ngơi cho tốt, hôm khác tôi sẽ đến thăm ngài.”
Bùi Kiến Phong cúi đầu khom lưng đóng cửa phòng bệnh, làm bộ không thấy biểu cảm không nóng không lạnh của đối phương, nặng nề thở hắt một hơi.
Ông ta nhiều lần suy nghĩ, nếu Bùi Duẫn bám vào nhà họ Tần thì ông ta cần gì phải nhìn sắc mặt người khác để sống ở khắp nơi.
Nếu như bám vào nhà họ Tần, chuỗi vốn sẽ không quay vòng không mở, sẽ có rất nhiều người cầm tiền đầu tư đến nịnh bợ.
Mỗi khi nghĩ đến lúc này, tim gan phèo phổi Bùi Kiến Phong đều đau.
Nhưng vào lúc đóng cửa lại, Bùi Kiến Phong dường như có cảm ứng mà nhìn sang bên phải.
Nơi đó có một thiếu niên đang đứng, từ xa đã dừng bước, cau mày quay đầu bước đi.
Bùi Kiến Phong ngẩn người, lập tức nhận ra người này là ai.
… Đứa con trai tiện nghi bị ông ta bỏ quên đã lâu.
Đầu óc ông ta còn chưa xoay lại đã thốt ra trước một bước: “Con đứng lại!”
Bùi Duẫn không để ý tới ông ta, càng chạy càng nhanh.
Bùi Kiến Phong lúc còn trẻ từng đánh quyền, bây giờ cũng không bỏ, thỉnh thoảng có luyện tập nên thân thể rất tốt.
Ông ta rất nhanh đã đuổi kịp Bùi Duẫn, giữ chặt bả vai cậu, dùng chút sức: “Bảo con đứng lại mà con không nghe thấy hả?”
Bùi Duẫn bị đau, dùng sức hất tay ông ta ra, lạnh lùng nói: “Ông là ai?”
Lúc này đã đi qua cửa phòng bệnh của Tần Trú, đến chỗ để thùng rác cuối hành lang.
Không có ai khác ngoài họ.
Bùi Kiến Phong không quan tâm cái nhìn hận thù của Bùi Duẫn dành cho ông ta, chỉ nhìn kỹ cậu: “Con ở đây làm gì?”
Bùi Duẫn mặc kệ ông ta, xách theo bình nước rỗng, muốn vòng qua ông ta đi về phía trước.
Bùi Kiến Phong ngăn cậu lại: “Tầng một là phòng bệnh VIP, với điều kiện của con sao có thể đến được đây.”
Bùi Duẫn tự hỏi tính khả thi của việc lấy bình nước đập ngất ông ta.
Cậu nghĩ như vậy, cũng trực tiếp ra tay.
Bình nước có chất liệu inox, lúc không đựng nước thì không nặng, là một vũ khí sắc bén để đánh người.
Bùi Kiến Phong bị một bình nước đập thẳng đến trước mặt làm cho ngơ ngẩn.
Ông ta theo bản năng giơ tay muốn chắn, “Chát” một tiếng, tay bị đập đau.
Bùi Kiến Phong không ngờ Bùi Duẫn khác người như vậy, thiếu chút nữa đã dựng thẳng tóc lên, tức giận nói: “Bùi Duẫn! Mày làm gì vậy?!”
Bùi Duẫn bình tĩnh nói: “Đánh ông đó.”
Bùi Duẫn không đợi ông ta nói đã ung dung nói: “Ông ở đây làm ăn cướp, không cho tôi đi, tôi còn phải hỏi ông muốn làm gì.”
Bùi Kiến Phong che tay lại, nhìn bình nước mới nhận ra cậu đi rót nước, lạnh lùng nói: “Mày không muốn nói tao cũng lười hỏi, với điều kiện của mày với mẹ mày cũng chỉ có thể tìm chút việc khổ đi hầu hạ người khác để sống mà thôi.”Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của t.y.t, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.
Bùi Duẫn: “Làm hộ lý rất có tiền, tiền này ông chướng mắt, nhưng tôi coi trọng.”
Bùi Kiến Phong hiểu lầm cậu làm công ở đây, Bùi Duẫn đương nhiên sẽ không nói Tần Trú ở đây.
Lão khốn khiếp này chỉ sợ có chủ ý với Tần Trú không ít lần.
Chẳng qua...
Bùi Duẫn châm chọc nhếch khóe miệng: “Xem ra ông lăn lộn cũng chẳng ra gì.”
Bùi Kiến Phong: “...”
Tiệc cưới của cậu và Tần Trú mời tất cả những người có uy tín danh dự ở thành phố A, bình thường có qua lại làm ăn với nhà họ Tần.
Bùi Duẫn không cho Tần phu nhân mời Bùi Kiến Phong, nhưng không ngờ ông ta thật sự không biết chuyện bọn họ kết hôn.
Bùi Kiến Phong liều mạng muốn chen vào vòng, nhưng vẫn bị chặn bên ngoài cánh cửa như trước.
Những lời này thật sự giẫm lên cái chân đau của Bùi Kiến Phong.
Sắc mặt của Bùi Kiến Phong như mây đen giăng đầy, sét lập tức đánh xuống bầu trời mưa rơi.
Ông ta cố nén xúc động muốn đánh Bùi Duẫn, lạnh lùng nói: “Buổi tối tao có một bữa tiệc, mày đi theo tao, gặp người.”
Vừa rồi ông ta chợt phát hiện, khuôn mặt Bùi Duẫn thanh tú, vẻ ngoài vô cùng tốt.
Ông chủ lớn mà buổi tối ông ta phải xã giao không có sở thích khác, chỉ thích mấy cậu trai nhỏ, nhìn ngang tàng một chút càng tốt, càng có hứng.
Bùi Duẫn không ngu, cậu nghe ra ý ngoài lời, lập tức thấy buồn nôn không thôi.
Bùi Kiến Phong: “Mày không muốn đi, tao sẽ đi tìm mẹ mày.”
Bùi Duẫn cau mày: “Ông tìm bà ấy làm gì?”
Bùi Kiến Phong: “Để mày nghe lời, còn có thể làm gì?”
Bùi Duẫn khó hiểu nhìn chằm chằm ông ta vài giây, sau đó cười nhạo nói: “Có phải ông cho rằng, ông vẫn còn có thể nói chuyện ở chỗ mẹ tôi không?”
“Ông cho rằng bà ấy còn coi trọng ông à?”
“Đừng có nằm mơ, ở trong mắt bà ấy ông còn gớm ghiếc hơn cả cứt chó.”
Bùi Kiến Phong “À” một tiếng: “Vậy tại sao mày họ Bùi mà không họ Chung?”
Bùi Duẫn: “Bởi vì từ sau khi tôi sinh ra, ở trong mắt bà ấy, họ Bùi mang đến cho bà ấy niềm vui mà không phải đau khổ. Người khiến bà ấy đau khổ đã bị ném sang một bên, ông đừng mù quáng dát vàng lên mặt mình, chẳng ai thèm đâu.”
Nói chuyện không hợp nhau, nói thêm nửa câu cũng ngại nhiều.
Bùi Duẫn nhìn khuôn mặt này cậu cũng ngại chán ghét.
Nhưng lão khốn kiếp này cứ như nghe không hiểu tiếng người.
Ông ta tiếp nhận thái độ không coi mình ra gì của Chung Lan Tâm, nhưng trong lòng vẫn hơi không thoải mái: “Buổi tối tao tới dẫn mày theo.”
Bùi Duẫn: “...”
Bùi Kiến Phong: “Mày cảm thấy mình trốn thoát được à? Tao cũng sẽ không bạc đãi mày, được ông chủ lớn coi trọng thì mày có thể một bước lên mây, tao đang giúp mày đó.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Không cần.”
Bùi Duẫn nhìn qua: “Sao cậu lại chạy ra ngoài rồi?”
Tần Trú mặc quần áo bệnh nhân, trên vai khoác một cái áo khoác, trên tay anh cắm truyền dịch, vệ sĩ thay anh giơ bình truyền nước lên cao.
Tần Trú che miệng ho khan hai tiếng: “Tìm cậu, lại đây.”
Tuy rằng Bùi Duẫn không muốn Bùi Kiến Phong nhìn thấy Tần Trú, nhưng cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Tần Trú không đến, có lẽ phải đánh một trận mới đi được.
Bùi Duẫn đi đến, sờ trán anh: “Trở về nằm đi.”
Tần Trú nắm lấy tay cậu, nắm không buông: “Bùi tổng, chúng ta đã gặp nhau một lần.”
Bùi Kiến Phong hoàn hồn lại từ trong sự chấn động, sắc mặt lập tức thay đổi: “Tần thiếu, chuyện này…”
Ông ta bỗng nhiên hiểu ra.
Bát tự Bùi Duẫn thật sự xứng đôi với Tần Trú, chỉ là không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà lúc đó lại che giấu.
Tần Trú không muốn nói quá nhiều: “Người tôi sẽ mang đi.”
Bùi Kiến Phong cắn răng nói: “Cậu cứ tự nhiên.”
Ánh mắt Tần Trú u ám: “Xã giao thì sao?”
Bùi Kiến Phong lăn lộn đến nước này, rất biết co được dãn được, tự tát mình một bạt tai: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm.”
Tần Trú không hề xúc động, nhìn ông ta nói: “Bùi tổng, chúng ta sẽ gặp lại.”
Bùi Kiến Phong như rơi xuống hầm băng.
Ý của Tần Trú rất rõ ràng, anh sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Bây giờ Bùi Kiến Phong không chịu nổi một lần đả kích nào nữa.
Ông ta nhìn hai chàng thiếu niên nắm tay nhau rời đi, sự hoảng loạn trong lòng dần dần khôi phục.
Không sao đâu.
Bùi Duẫn là con trai ông ta, bọn họ nhìn qua rất tốt, Tần Trú sẽ không ra tay quá tàn nhẫn với ông ta.
Hơn nữa, nếu thả tin tức ra...
……
“Dì đâu?” Đưa Tần Trú đến phòng bệnh, Bùi Duẫn không nhìn thấy Tần phu nhân, khó trách người này còn có thể chạy ra ngoài.
“Cách vách có người quen, đi thăm bệnh rồi.”
Tần Trú được cậu đỡ, có hơi không được tự nhiên: “Không cần đỡ, tôi có thể đi được.”
Bùi Duẫn không chịu: “Hoàng Thượng, Tiểu Duẫn Tử hầu hạ có chỗ nào không tốt sao?”
Tần Trú không nói gì.
Chờ vệ sĩ thay anh móc xong bình truyền nước, sau khi đóng cửa rời đi, anh mới nói: “Cậu hầu hạ tôi, hay là tôi hầu hạ cậu?”
Bùi Duẫn: “Đương nhiên là…”
Tần Trú ngắt lời cậu: “Lần trước là ai sướng xong thì mặc kệ tôi?”
Bùi Duẫn: “Lần sau, lần sau chắc chắn sẽ cho cậu cảm nhận được trải nghiệm như bay lên trời, còn sướng hơn nhảy ba lê ở trên trời nữa.”
Tần Trú bị chọc cười: “Được, chờ cậu.”
Hai người bọn họ ăn ý không nhắc tới Bùi Kiến Phong.
Bùi Duẫn cảm thấy ông ta không quan trọng, không cần phí tinh lực đi làm phiền anh.
Tần Trú biết Bùi Duẫn không thích ông ta, phải làm thế nào thì anh đã có tính toán, cho nên cũng không nói nhiều.
Bùi Duẫn bảo anh nằm xuống: “Ngủ một lát đi, đỡ hơn chút nào chưa?”
Tần Trú nhường chỗ cho cậu: “Khá hơn rồi, muốn nằm không?”
Bùi Duẫn: “Quên đi, dì sắp về rồi.”
Tần Trú nhìn đồng hồ: “Không đâu, bà ấy mới ra ngoài mười phút thôi, tối thiểu nửa tiếng mới về.”
Bùi Duẫn vẫn do dự: “Bỏ đi, quần áo của tôi không sạch.”
Tần Trú kéo cậu xuống: “Dứt khoát một chút.”
Bùi Duẫn nằm sấp trên người anh: “Được, vậy tôi… dứt khoát một chút.”
Cậu ba chân bốn cẳng bò dậy: “Tôi không nằm.”
Tần Trú: “...”
Do bị ốm nên Tần Trú nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Sắc mặt anh mang theo một vệt ửng hồng khác thường, tuy nói là do bị ốm, nhưng nhìn có hơi quyến rũ.
Bùi Duẫn nhìn cửa, xác định Tần phu nhân còn chưa quay về mới cúi đầu hôn lên mặt anh một cái.
Bùi Duẫn múc một chậu nước lau tay cho anh, lại đắp khăn lông lên trán anh để hạ nhiệt.
Không biết có ích hay không, nhưng Bùi Duẫn muốn tìm chút chuyện để làm.
Lúc Tần phu nhân vào cửa, Bùi Duẫn đã thay một chậu nước.
Bà rón rén đi qua: “Vất vả rồi, con nghỉ ngơi một lát đi.”
Bùi Duẫn: “Không mệt ạ.”
Tần phu nhân cười nói: “Có mệt hay không Chúc Chúc cũng đau lòng.”
Bùi Duẫn xấu hổ: “Con…”
Tần phu nhân sờ tóc cậu: “Dì rất biết ơn con.”
Bùi Duẫn ngẩn ra.
Tần phu nhân nói: “Dì vừa mới đi hỏi bác sĩ, ông ấy nói chỉ là cảm mạo phát sốt bình thường, hạ sốt là có thể về nhà.”
Bùi Duẫn thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”
Tần phu nhân kéo cậu đến sô pha ngồi xuống: “Thật ra rất không thể tưởng tượng nổi, trước kia mỗi lần Chúc Chúc bị ốm đều phải mất cả tháng mới có thể xuất viện, bây giờ thằng bé thật sự tốt hơn rất nhiều, cảm ơn con.”
Bùi Duẫn nghĩ, Tần phu nhân thật sự là một trưởng bối dịu dàng.
Bà đang an ủi cậu.
Bà cũng đang nói với cậu, không phải lỗi của cậu, cậu đã giúp rất nhiều.
Mặc kệ nói như thế nào, sự căng thẳng trong lòng Bùi Duẫn cũng đã thả lỏng.
Cậu nhìn Tần phu nhân: “Cảm ơn dì.”
Tần phu nhân cười nói: “Con đừng quá căng thẳng, bình thường cảm mạo phát sốt là chuyện bình thường, mỗi người đều phải bị ốm.”
Bùi Duẫn gật đầu: “Con biết rồi.”
Lúc sẩm tối, Tần Trú hết sốt.
Anh ra một thân mồ hôi, muốn đi tắm rửa nhưng Tần phu nhân không cho.
Tần phu nhân: “Tắm cái rắm, muốn đẹp cái gì, con vẫn còn chưa hoàn toàn hết bệnh đâu, nếu bị lạnh nữa thì làm sao bây giờ?”
Trên người Tần Trú dính nhớp khó chịu: “Vậy lau một chút đi.”
Tần phu nhân: “Phạn Phạn giúp con lau đi, chúng ta nam nữ khác biệt.”
Tần Trú: “???”
Tần phu nhân nói xong thì đóng cửa đi ra ngoài.
Bùi Duẫn cũng choáng váng một lát, sau đó mới đi WC múc nước.
Bùi Duẫn tìm một cái ghế, đặt chậu nước lên ghế, thấm ướt khăn lông: “Cởi quần áo ra đi. Dì thật là... không câu nệ tiểu tiết, cũng không sợ cậu chịu thiệt.”
Bọn họ đều đã nhìn thấy cơ thể của nhau, không có gì phải xấu hổ.
Tần Trú cởi từng cúc áo.
Ngón tay thon dài như ngọc chậm rãi mở cúc áo, có loại mùi vị trêu người.
Bùi Duẫn đè tay anh lại, bạo lực kéo ra một loạt cúc áo: “Chậm rì rì.”
Tần Trú: “...”
Bùi Duẫn vắt khô khăn lông, có hơi không biết xuống tay thế nào.
Tần Trú thấy cậu do dự: “Để tôi tự làm.”
Bùi Duẫn: “Để tôi.”
Cậu lau lưng cho anh trước, rồi lau đến trước người.
Tần Trú bỗng nhiên rên một tiếng.
Tay Bùi Duẫn cứng đờ, cách một lớp vải ấn lên đó, đầu ngón tay cậu tê dại: “Tôi không cẩn thận…”
Tần Trú không nói gì: “Không sao.”
Bùi Duẫn sờ qua anh, cũng chỉ giới hạn trong một số trường hợp.
Lúc đó không cảm thấy gì, bây giờ cảm giác càng thêm kích thích.
Bùi Duẫn vất vả lắm mới lau xong nửa người trên: “Trên đùi cũng có mồ hôi, có lau hay không?”
Tần Trú cởi quần dài: “Lau đi.”
Bùi Duẫn vắt khăn lông lại lần nữa, lúc cậu cúi đầu, nhịn không được nói: “Thứ đồ chơi này của cậu là bập bênh hả, không có việc gì cũng ngẩng lên.”
Tần Trú: “Cậu còn mặt mũi nói tôi?”
Bùi Duẫn bị tiếng hừ vừa rồi của anh làm cho có phản ứng: “Trách cậu đó, vốn chỉ là đau lưng một cách thuần khiết mà thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]