“Lý tổng, ngài nghỉ ngơi cho tốt, hôm khác tôi sẽ đến thăm ngài.”
Bùi Kiến Phong cúi đầu khom lưng đóng cửa phòng bệnh, làm bộ không thấy biểu cảm không nóng không lạnh của đối phương, nặng nề thở hắt một hơi.
Ông ta nhiều lần suy nghĩ, nếu Bùi Duẫn bám vào nhà họ Tần thì ông ta cần gì phải nhìn sắc mặt người khác để sống ở khắp nơi.
Nếu như bám vào nhà họ Tần, chuỗi vốn sẽ không quay vòng không mở, sẽ có rất nhiều người cầm tiền đầu tư đến nịnh bợ.
Mỗi khi nghĩ đến lúc này, tim gan phèo phổi Bùi Kiến Phong đều đau.
Nhưng vào lúc đóng cửa lại, Bùi Kiến Phong dường như có cảm ứng mà nhìn sang bên phải.
Nơi đó có một thiếu niên đang đứng, từ xa đã dừng bước, cau mày quay đầu bước đi.
Bùi Kiến Phong ngẩn người, lập tức nhận ra người này là ai.
… Đứa con trai tiện nghi bị ông ta bỏ quên đã lâu.
Đầu óc ông ta còn chưa xoay lại đã thốt ra trước một bước: “Con đứng lại!”
Bùi Duẫn không để ý tới ông ta, càng chạy càng nhanh.
Bùi Kiến Phong lúc còn trẻ từng đánh quyền, bây giờ cũng không bỏ, thỉnh thoảng có luyện tập nên thân thể rất tốt.
Ông ta rất nhanh đã đuổi kịp Bùi Duẫn, giữ chặt bả vai cậu, dùng chút sức: “Bảo con đứng lại mà con không nghe thấy hả?”
Bùi Duẫn bị đau, dùng sức hất tay ông ta ra, lạnh lùng nói: “Ông là ai?”
Lúc này đã đi qua cửa phòng bệnh của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dem-xung-hi-cho-giao-thao/3474415/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.