Bùi Duẫn ngồi xổm trên mặt đất không chịu đứng dậy.
Tuy trong miệng của cậu không còn viên kẹo nào nhưng hương vị ngọt ngào của kẹo sữa chocolate vẫn còn nguyên trong miệng.
Thật sự nụ hôn này quá vội vàng, nhưng cũng dồn dập vô cùng.
Nếu bây giờ có người ở bên cạnh nhìn thấy, cũng chỉ cho rằng Tần Trú đang cúi đầu để nói chuyện với Bùi Duẫn.
Bùi Duẫn không ngờ người này thật sự có thể to gan đến như vậy, gần như cả người đã quen.
Bọn họ đã hôn môi rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ dùng đến đầu lưỡi….
Mà bây giờ vẫn còn trong lớp học.
Tần Trú cắn viên kẹo nói: “Không đứng dậy hả?”
Bùi Duẫn lấy lại bình tĩnh: “Sao cậu cướp kẹo của tôi?”
Tần Trú: “…”
Bùi Duẫn tiếp tục lên án: “Quá đáng thật, vốn dĩ chỉ còn vài cái có vị chocolate thôi mà cậu còn cướp đi một cái nữa.”
Giữa chân mày của Tần Trú thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ, rồi bắt đầu lột một viên khác: “Mở miệng.”
Bùi Duẫn còn chưa kịp mở miệng ra, thì từ phía sau truyền đến một giọng nói khẽ: “Hai người đang làm gì vậy?”
Thiếu chút nữa Bùi Duẫn đã cắn trúng đầu lưỡi, cậu đột nhiên quay đầu lại, ngay lập tức bắt gặp được ánh mắt tràn đầy lòng hiếu học của đối phương.
Hướng Vũ khom lưng, trên tay cầm một cây viết: “Anh Bùi, cậu ngồi ở đó làm gì vậy?”
Bùi Duẫn không xác định được cậu ta có nhìn thấy hay không: “Tôi… Nhặt kẹo.”
Hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dem-xung-hi-cho-giao-thao/3474398/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.