“Chuẩn bị xong xuôi cả rồi, đảm bảo bất ngờ luôn.” Hướng Vũ tạo dáng đầy mị hoặc rồi liếc ánh nhìn quyến rũ về phía Khâu Chính Hào.
Khâu Chính Hào: “Oẹ!”
Hướng Vũ tóm lấy cái hộp bút rồi ném qua: “Mang bầu rồi thì đi bệnh viện mà thăm khám.”
Khâu Chính Hào bắt lấy cái hộp bút: “Anh Bùi, cậu thì sao?”
Bùi Duẫn bình thản nói: “Buổi trình diễn hoàn hảo nhất, tốt nhất là nên đặt mua trước.”
Khâu Chính Hào còn rất kỳ vọng: “Không biết vòng thi đầu tiên có được đứng cạnh đó xem không nữa.”
Bùi Duẫn: “Không thể, phắn.”
Tần Trú cho rằng Bùi Duẫn chỉ mạnh miệng thôi.
Dù sao thì Bùi Duẫn cũng chưa bao giờ luyện tập ở nhà, bây giờ cậu chỉ thích vào game gây rắc rối cho anh thôi.
Cũng giống như việc ngày mai phải tham gia vòng thi đầu tiên vậy, cho đến bây giờ Bùi Duẫn cũng chẳng có chút dấu hiệu nào của việc luyện tập, về đến nhà làm xong bài tập là lao đầu vào game.
Sau khi balo đã đầy thì cũng không thể nhét thêm vật phẩm vào được nữa, chỉ có thể để nó rơi xuống đất nhưng sẽ không biến mất.
Những vật phẩm này có thể kéo đi.
Bùi Duẫn kiếm được một đống đá to, cậu bày thành hình trái tim ở mảnh đất trống: “Mặc dù có hơi quê mùa, nhưng đơn giản một tí, cũng chả sợ bày bừa thành đống phân chó.”
“Cậu nói xem tôi có cần vẽ thêm hình một cái mũi tên nữa không?” Bùi Duẫn cảm thấy trái tim cứ trống trống kiểu gì ý.
“Cậu vẽ đi.”
Người tí hon trên đầu hiện id “Phạn Phạn” ôm một đống đá chạy ngược chạy xuôi, đằng sau cậu, người tí hon tên “Chúc Chúc” đang theo sau mông cậu, sắp xếp lại viên đá cậu đặt lệch sao cho thật ngay ngắn.
Bùi Duẫn mới xong được một nửa thì đã hết đá: “Đi đục thêm cục đá thôi.”
Tần Trú: “Thể lực không đủ.”
Bùi Duẫn nhìn thì thấy không đủ thật: “Cả trong lẫn ngoài game thì cậu đều yếu ớt như thế cả.”
Tần Trú vốn muốn dùng kim cương để bổ sung thể lực, nghe thế thì dừng tay lại: “Cho cậu thêm cơ hội nữa.”
Bùi Duẫn chỉ làm được một nửa thì thực sự khó chịu, chẳng có tí gánh nặng tâm lý gì mà hùa theo anh: “Anh trai dũng mãnh nhất, một phút là bổ sung xong thể lực.”
Tần Trú: “…”
Tần Trú chỉ đành cam chịu đi bổ sung thể lực.
Bùi Duẫn tính toán một chút: “Được rồi, cậu làm thêm ở bên ngoài, cực khổ gom góp chút gia sản cũng chẳng dễ dàng gì, kim cương thì dùng tiết kiệm một tí, nghèo một chút cũng chả sao, vui là được.”
Tần Trú: “…”
Hình mũi tên cũng đã bày ra xong, Bùi Duẫn chụp ảnh màn hình rồi nói với giọng điệu vẫn chưa chơi đã: “Lần sau làm cái khác đi, tôi đã nắm bắt được cái tinh túy rồi.”
Tần Trú nhìn mấy hòn đá được anh nhặt và bày biện lại dưới đất: “Cậu cũng thật là dám nói.”
Bùi Duẫn chơi đủ rồi, lấy ra bài tập ngoại khóa: “Bây giờ sự nhiệt huyết với việc học của tôi đang dâng cao hơn bao giờ hết. Tôi nói cho cậu nghe, vốn lần này tôi định thi được 250 điểm sẽ…”
Bùi Duẫn chưa nói xong thì đã im lặng.
Cậu bỗng nhớ đến một việc, một việc mà bởi vì chiến thắng không cần nhấc một ngón tay đã ôm được người mình yêu mà quên béng đi mất.
Cặp của cậu đã từng được giặt.
Do buổi tối ngày lễ Quốc Khánh cậu bất cẩn làm đổ sữa lên, hất hết lên cặp.
Mà trong cặp sách có một tờ kế hoạch.
Là kế hoạch mà trước đây Bùi Duẫn đã vạch ra để theo đuổi Tần Trú, cậu đã quên lấy nó ra.
Bùi Duẫn túm lấy cái balo trên ghế, mở khóa ngăn kéo, lấy ra một tờ giấy hoàn hảo không có bất cứ tổn hại nào.
Cậu miết tờ giấy, cảm giác… có phải là có hơi giấu đầu lòi đuôi không nhỉ?
Bùi Duẫn nhớ tới việc Tần Trú bỗng đột ngột tỏ tình với cậu, cứ như nắm chắc là cậu sẽ đồng ý vậy.
Còn có buổi dạy kèm phát rồ kia nữa…
Cậu điềm nhiên như không bỏ tờ giấy nháp này về lại chỗ cũ, sau đó chọc chọc Tần Trú: “Tôi quên mất rồi, thi được 250 là muốn làm gì ý nhỉ.”
Tần Trú vô thức trả lời: “Ồ, khen tôi.”
Bùi Duẫn: “…”
Cậu gào thét trong lòng: Anh quả nhiên đã thấy được nó!
Tần Trú nói xong thì mới thấy vẻ mặt của Bùi Duẫn rất kỳ lạ.
Anh khó hiểu hỏi: “Không phải là đến bây giờ cậu mới nhận ra đấy chứ?”
Bùi Duẫn: “Chả nhẽ còn trách tôi à?”
Tần Trú phì cười: “Không phải, tôi chỉ không ngờ là cậu lại…” ngốc đến thế.
Bùi Duẫn nói với vẻ mặt vô cảm: “Tốt nhất là cậu đừng có mà nói hết cái câu này, nếu không thì tôi không nhịn được mà đánh cậu đó.”
Tần Trú giải thích: “Lúc người giúp việc kiểm tra balo của cậu thì nhìn thấy.”
Anh nghĩ ngợi một chút, vẫn không dám nói với cậu rằng người giúp việc đưa cho Tần phu nhân, Tần phu nhân lại chuyển tới tay anh.
Nếu không thì Bùi Duẫn tận tâm tận lực diễn lâu như thế, nếu mà biết màn kịch này đã sớm bị khán giả nhìn thấu thì chỉ sợ sẽ bạo phát ngay tại chỗ quá.
Nhưng Bùi Duẫn cũng chưa ngốc đến mức độ này.
Cậu cắn răng: “Lần trước lúc cậu nghe điện thoại ở suối nước nóng...”
Toi rồi, không thể nghĩ sâu hơn nữa.
Trong lòng Bùi Duẫn nước mắt đã chảy dài.
Tần Trú cũng không định lừa cậu: “Mẹ tôi đưa tôi xem.”
Bùi Duẫn nghẹn ngào: “Mợ nó, tôi thấy mất mặt quá.”
Tần Trú nghĩ, cứ cười ra tiếng thế thì không ổn lắm.
Anh đưa nắm đấm lên môi: “Không sao đâu.”
Bùi Duẫn xoa mặt mình rồi lại khôi phục tinh thần: “Không sao, tôi phải đi theo thiết lập nhân vật “yêu đương không quan trọng, học hành xếp vị trí đầu tiên”, mặc dù tôi từng yêu thầm cậu, nhưng đã kịp thời tỉnh ngộ, học hành vui hơn nhiều, cậu cũng chưa theo đuổi được tôi.”
Tần Trú đứng dậy, đi đến giá sách rút ra vài quyển bài tập mới toanh: “Được, học hành xếp vị trí đầu tiên, làm đi.”
Bùi Duẫn: “…”
Độ khó của quyển bài tập này cao hơn một chút, Bùi Duẫn lật hai trang: “Tôi thấy chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng.”
Tần Trú lấy bút gõ mặt bàn: “Không nói chuyện nữa. Tôi không làm khó cậu, làm được mười đề thì có thể đi ngủ.”
Bùi Duẫn: “Đồ nhỏ mọn.”
Thứ tư đã định sẽ là một ngày mà mọi người đều vô cùng ngóng chờ.
Nhưng trong số những kẻ trông ngóng đó không có Bùi Duẫn.
“Tôi nghe ngóng qua rồi, vì để tránh ảnh hưởng đến người tham gia vòng thi đầu tiên, phòng tập vũ đạo không được phép vào.”
“Không sao, tôi nói chuyện xong xuôi với Hướng Vũ rồi, đến lúc đó thì cho cái repo.”
“Bây giờ tôi chỉ trông ngóng mỗi màn trình diễn tuyệt đỉnh của anh Bùi thôi hihihi.”
Bùi Duẫn sau khi phiền não hai đêm thì đã bình tĩnh rồi.
Buổi biểu diễn dành riêng cho nữ sinh, cho dù cậu có đi thì cũng bị “quét” xuống thôi.
Hướng Vũ tụ tập với Sở Hạo lẩm bẩm cái gì đó.
“Nghe nói người dẫn đầu lần này là Cố Thi Thi.”
Sở Hạo: “Cựu hoa khôi, nghe nói tính khí nóng nảy lắm.”
Hoa khôi vốn là Cố Thi Thi, nhưng sau khi Trang Du Lam tới thì hoa khôi cũng phải nhường lại vị trí rồi.ứng dụng TᎽT
Hơn nữa thực tế là, Trang Du Lam một trận đã thành danh trên đài phát biểu… một bạch phú mỹ tùy tiện đánh mất cái đồng hồ mười mấy vạn.
Hướng Vũ nói: “Bị gái đẹp mắng mấy câu thì cũng hạnh phúc rồi.”
Bùi Duẫn xen lời: “Cậu bị tôi đập cho mấy trận mà cũng vẫn vui à?”
Hướng Vũ phản bác: “Vui cái con khỉ khô, cậu là con gái à?”
“Tôi không phải.” Bùi Duẫn sờ mặt: “Nhưng cái đẹp là cái chung, không phân biệt giới tính.”
Hướng Vũ: “…”
Sở Hạo: “…”
Tần Trú: “…”
Cái sự đắc ý thối tha đó của Bùi Duẫn còn kéo dài đến trưa.
Sợ đợi tới khi nhảy thì đau bụng, Bùi Duẫn không ăn nhiều.
Tần Trú mua bánh mì và sữa cho cậu, lúc chiều cậu mà đói thì có thể ăn.
Hướng Vũ nhìn xong thì chua lòm: “Sao tôi chả có đứa bạn cùng bàn nào tốt thế nhỉ?”
Bùi Duẫn: “Mị lực đến từ nhân cách, học tập đi.”
Hướng Vũ: “?”
Tần Trú vỗ đầu cậu: “Học cái gì? Học thói phóng khoáng của cậu à?”
Trước cửa phòng tập vũ đạo đã có không ít người tới.
Lúc ba người đám Bùi Duẫn tới thì trong hành lang chìm trong yên lặng.
Một cô gái cầm tờ đơn đăng ký đẩy kính, yếu ớt nói: “Xin, xin chào, có thể đưa giấy thông báo cho tôi xem được không?”
“Được.” Bùi Duẫn móc từ túi quần ra một túi đậu phụ, ngoảnh đầu lại nói với Hướng Vũ: “Ngơ ra đấy làm gì, giấy thông báo.”
Hướng Vũ nói: “Tôi mới tìm Cố Thi Thi xong, cô ấy chưa tới sao?”
Cô gái lấy ra ba tờ giấy thông báo, viết tên ba người vào khoảng trống trong tờ giấy đăng ký: “Chị Cố ở bên trong, đến giờ thì mọi người có thể vào trong phỏng vấn rồi.”
Sở Họa nhìn xung quanh: “Chỉ có ba chúng ta là con trai sao?”
Cô gái lén liếc nhìn Bùi Duẫn một cái: “Đúng vậy.”
Bùi Duẫn tựa sát tường, cắn viên kẹo bạc hà vị chanh, đang quấy rối bạn cùng bàn.
Bùi Duẫn: [Tiếc là cậu không được nhìn thấy tư thế oai hùng của tôi.]
Tần Trú: [Cậu quay video lại đi.]
Bùi Duẫn: [Live vốn là live là bởi vì có tính chất không thể thay thế, quay video thì hiệu quả giảm đi nhiều, còn chẳng bằng không xem.]
Tần Trú: [Sợ mất mặt thì cứ nói thẳng.]
Bùi Duẫn: [Không thể nào:)]
Bùi Duẫn: [Cậu cứ chờ đấy.]
Đám Bùi Duẫn không phải đợi lâu, trong phòng học có một người bước ra.
Là một nữ sinh cao khoảng một mét bảy, làn da màu lúa mạch, tóc ngắn ngang vai, sau gáy buộc thành một túm nhỏ, vừa xinh xắn lại vừa không mất đi khí khái anh hùng.
Cố Thi Thi quét mắt một lượt, ánh mắt dừng lại trên người Bùi Duẫn: “Mọi người vào đi. Dựa theo thứ tự đơn đăng ký, từng người tới, kết quả sẽ do chúng tôi bỏ phiếu quyết định.”
Bùi Duẫn nói mà chẳng thèm nghĩ: “Cũng được, nhưng không đẹp bằng bạn cùng bàn của tôi.”
Bước chân của Cố Thi Thi khựng lại, lạnh lùng nhìn cậu một cái.
Bùi Duẫn: “…”
Còn chưa bắt đầu thi mà đã đắc tội giám khảo là trải nghiệm như thế nào?
Cảm ơn, khá… ổn.
Bùi Duẫn chẳng muốn ở lại chút nào.
Giám khảo có ba người.
Chịu trách nhiệm đánh dấu là em gái mắt kính, Cố Thi Thi và một nữ sinh tóc ngắn.
Phòng tập vũ đạo rất lớn, bốn phía đều là tường có gắn kính, chẳng những nói trong lúc nhảy không chỉ chịu cái nhìn chằm chằm của giám khảo mà còn phải chịu công kích trực diện từ tư thế nhảy của bản thân.
Những người đợi vòng thi đầu tiên trong này, dễ khiến người ta chú ý nhất là Trang Du Lam.
Trang Du Lam như một con thiên nga trắng xinh đẹp và kiêu ngạo, cô ta đứng trước mặt Bùi Duẫn: “Chúng ta là đối thủ cạnh tranh rồi.”
Bùi Duẫn vừa gửi tin nhắn trong hộp thoại vừa nói: “Ừ ừ được, đừng làm rớt đồ nữa.”
Trang Du Lam: “…”
Bùi Duẫn nói tiếp: “Người tốt như tôi không có nhiều đâu.”
Trang Du Lam ấm ức nói: “Cậu đi đi!”
Bùi Duẫn: “Được thôi, cáo từ.”
Bùi Duẫn đi rất vui vẻ, Trang Du Lam đứng tại chỗ một lúc lâu, làm lơ hai bạn học đang trộm đánh giá hai người bọn họ, khịt mũi thật mạnh.
Topic CP ngọt ngào gì đó đều là giả vờ, người này có độc.
Bùi Duẫn theo sau Hướng Vũ và Sở Hạo.
Cậu nói với bọn họ: “Hai cậu chả may mắn tẹo nào, dù sao thì xem qua màn biểu diễn của tôi, tôi không tin các cậu có thể nổi bật.”
Sở Hạo: “Không sao.”
Hướng Vũ: “Chúng tôi đã nhìn thấy Cố Thi Thi rồi.”
Bùi Duẫn nghẹn lời: “Rõ ràng là tôi chả có mục đích gì, vì sao lại đứng ở đây.”
Sở Hạo chỉ điện thoại của cậu: “Chụp cho học thần xem thì chuyến này cũng coi như đáng giá rồi.”
Bùi Duẫn nghĩ nghĩ: “Được thôi, lý do này tôi miễn cưỡng chấp nhận.”
Những người còn đang thì thầm to nhỏ bỗng chốc im bặt.
Cảm xúc của bọn cô với Bùi Duẫn khá là phức tạp.
Vừa phát cuồng vì sắc đẹp của cậu vừa sợ hãi thân phận trùm trường của cậu, lầm trình diễn này của Bùi Duẫn bọn cô đều rất muốn xem.
Người trong phòng học đã trống ra kha khá.
Bùi Duẫn nhìn vũ đạo của mấy cô gái, đa số là đều có một chút nền tảng về vũ đạo, chưa học nhảy một cách có hệ thống thì cũng đã từng nhảy ở quảng trường rồi.
Số 20 Cát Thanh nhảy một điệu Latinh, qua vòng là điều chắc chắn chẳng có gì phải nghi ngờ cả.
Bùi Duẫn: “…”
Nói như nào ý nhỉ, nhảy sau cô ấy, Bùi Duẫn có mặt dày cỡ nào thì cũng cảm thấy ngạt thở.
Trước khi cậu lên đài, nói với hai người khác: “Các cậu nhớ quay lại màn trình diễn hoàn hảo của tôi, tôi phải để cho bạn cùng bàn xem. Đừng run tay, nhất định đừng run tay.”
Nhạc đệm cần tự chuẩn bị.
Bùi Duẫn điều chỉnh cho âm lượng to lên, phát một đoạn âm nhạc sống động như thật.
Bùi Duẫn đặt điện thoại lên ghế, đứng giữa phòng học.
Theo nhịp nhạc, Bùi Duẫn dùng chân đánh nhịp, giơ tay lên, búng tay đầy dứt khoát, sau đó vẫy cánh tay.
Động tác của Bùi Duẫn mạnh mẽ, tốc độ lại rất nhanh, kiểm soát nhịp điệu rất tốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]