Gọi cơm xong, Hướng Vũ vẫn còn giận dỗi.
Bùi Duẫn gắp miếng cà rốt cho cậu ta: “Còn giận à?”
Hướng Vũ ném cà rốt về: “Tôi ghét nhất là ăn cà rốt.”
Bùi Duẫn: “Cái này không giống, đồ ăn do anh Bùi gắp, chỉ có một miếng này.”
Hướng Vũ: “Cậu dám nói cậu chưa từng gắp cho học thần không?”
Bùi Duẫn ho khan một tiếng.
Sở Hạo nghe không nổi nữa: “Cậu đây không phải đang tự rước lấy nhục hả?”
Hướng Vũ: “...”
Hướng Vũ gắp miếng cơm: “Tôi nói này, Quốc Khánh hai người còn ra ngoài chơi, trở về đã cãi nhau, tí dấu hiệu cũng không có, hóa ra là đang chơi à?”
Bùi Duẫn gắp một miếng sườn cho Tần Trú: “Sao có thể nói như vậy chứ, bọn tôi không thể cãi nhau, không thể làm lành sao?”
Tần Trú mặc cho cậu đặt sườn xuống, gắp miếng sườn thăn chua ngọt đi, nói: “Không đủ trình tự.”
Bùi Duẫn lập tức hiểu ngay: “À đúng, vừa rồi bọn tôi không thể làm lành nhanh như vậy, đừng khó xử, mặc dù trong lòng đã làm lành rồi, nhưng mặt ngoài vẫn rất cứng ngắc, đúng là thất sách.”
Hướng Vũ: “... Các cậu buông tha bọn này đi, uổng công tôi còn lo lắng mấy ngày.”
Sở Hạo cũng lo lắng mấy ngày, còn từng đi khuyên Bùi Duẫn: “Sao hai cậu phải làm vậy?”
Bùi Duẫn: “Tình thú. Tình thú đó các cậu hiểu không?”
Sở Hạo: “... Tình mẹ cậu ấy, chơi bọn này à?”
Bùi Duẫn thấy chuẩn bị mích lòng bạn bè triệt để, sửa chữa nói: “Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dem-xung-hi-cho-giao-thao/3474397/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.