Chương trước
Chương sau
“Nào, 3, 2, 1, Cà Tím, này cậu cười đi mà.”

Bùi Duẫn xóa tấm ảnh thứ mười bị chụp hư, vẻ mặt bạn trai u ám như linh hồn ở sau lưng.

Tần Trú: “Đây là cách của cậu à?”

Bùi Duẫn điều chỉnh góc độ: “Đúng vậy, cậu không cho tôi nhìn, nhưng tôi lại muốn nhìn cậu, điều hòa một chút, chụp một tấm là được.”

Thần kinh thái dương Tần Trú nhảy thình thịch.

Vào mấy phút trước, Bùi Duẫn thâm tình chân thành trêu chọc một phen, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra, tạo dáng.

“Nào, chụp một tấm.”

“Đệt, hư nữa rồi, cậu có thể cười một cái không?”

“Anh ơi... Làm ơn đi mà, cười một cái…”

Bùi Duẫn cất điện thoại, oán giận: “Cậu đúng là khó hầu hạ, tôi ghẹo cậu thì cậu không để ý tới tôi, tôi nói nhìn ảnh thì cậu lại không vui.”

Vẻ mặt Tần Trú không chút thay đổi nói: “Cậu có thể nhìn bài thi.”

Bùi Duẫn không để ý tới anh, nhấn phần mềm chỉnh sửa chỉnh ảnh.

Đây là một tấm còn được xem là ổn trong mười tấm, không xóa thì cứ giữ trước.

Tuy rằng mặt Tần Trú còn thối, nhưng ánh sáng không tệ.

Bùi Duẫn P viết một biểu ngữ ở trên đó —— thi cử đỗ đạt.

Sau đó cậu cầm một chồng sách, tựa điện thoại vào đó.

Bùi Duẫn thưởng thức một lúc: “Cũng không tệ lắm.”

Tần Trú đã không biết nên bày ra biểu cảm gì.

Có điều cũng may sau lần này Bùi Duẫn không bày chuyện xấu gì, ít nhất không tìm một cục gôm rồi cắm ba ruột bút làm lư hương.

Có Tần Diệp ở đây, ngâm suối nước nóng cũng ngâm thành nhà tắm, không hề có bầu không khí kiều diễm.

Ba người ngâm mình trong bể tắm nước nóng, sau đó tìm bộ bài đánh địa chủ.

Chẳng qua kỳ nghỉ của Tần Diệp cứ như vậy kết thúc, sáng sớm hôm sau đã ra nước ngoài, tiếp tục bị Tần Phi bóc lột.

Bùi Duẫn nhốt mình ở trong phòng làm bài tập.

Cậu nhận ra rằng yêu sớm thực sự có thể ảnh hưởng đến niềm đam mê học tập.

Bởi vì đến lúc nghỉ ngơi, Bùi Duẫn chỉ muốn dính lấy Tần Trú làm chút gì đó, không có tâm trí nào để học tập.

Nhưng bạn trai dường như đang ghi thù, thật sự trở thành cỗ máy ném tiền không hề có tình cảm, cầm một bài thi đi qua mới cho hôn một cái.

Lúc lần đầu tiên kinh doanh, Tần Trú giơ tay che mặt Bùi Duẫn đang sấn qua: “Chờ chút.”

Tần Trú lấy điện thoại ra, mở giao diện đồng hồ bấm giờ.

Bùi Duẫn bị thao tác này làm mù mắt chó: “Cậu “trả bài” mà còn tính giây à?”

Tần Trú nghẹn một chút: “Đừng dùng từ lung tung.”

Kinh doanh lần hai.

Bùi Duẫn: “ĐM, 1 phút 01 giây, vừa rồi còn 1 phút 03 giây, cậu càng ngày càng ngắn. Tôi mặc kệ, hôn lần nữa, nếu không tôi sẽ khiếu nại cậu làm biếng.”

Tần Trú nghe đến đau đầu: “A Duẫn…”

Bùi Duẫn dừng một chút: “Nể tình cậu gọi nhũ danh của tôi nên tôi sẽ tha thứ cho cậu.”

Tần Trú: “...”

Bùi Duẫn thấm thía nói: “Không sao, đừng sợ, có thể luyện tập. Cậu đã nghe qua quy tắc 10000 giờ chưa? Tôi cảm thấy cậu có thể vận dụng nó, mỗi ngày phải dùng nhiều thời gian luyện tập lặp đi lặp lại, chứ bữa đực bữa cái là không đúng.”

Tần Trú nhéo chóp mũi: “Lần đầu tiên tôi nghe nói, luyện tập có chủ đích là dùng như vậy.”

Bùi Duẫn: “Mọi chuyện đều có thể. Vậy có luyện không, bạn trai?”

Tần Trú và cậu nhìn nhau lúc lâu, trong lòng mềm nhũn, thở dài như thỏa hiệp: “Cậu đấy.”

Bùi Duẫn thực hiện được mục đích, từ một phút tranh thủ đến năm phút.

Tần Trú cảm thấy mình quả nhiên là cà rốt treo cho cậu.

Tần Trú cũng chưa làm xong bài tập, chỉ lo dạy Bùi Duẫn.

Thừa dịp Bùi Duẫn chưa cần giảng giải, anh cũng ngồi ở bên cạnh làm bài tập.

Bùi Duẫn trong lúc vô ý nhìn thoáng qua, trái tim bị đâm xuyên.

Cậu vừa mới làm xong hai mặt, đang định lật trang khác thì Tần Trú đã cầm lấy bài thi thứ ba.

Cậu biết Tần Trú làm đề nhanh nên cũng không có suy nghĩ gì nhiều.

Bình thường lúc đi học, Bùi Duẫn cũng không quá chú ý anh làm bao nhiêu đề, chỉ lật qua những bài thi anh đã làm xong, cảm thấy thật sự rất trâu bò, đã vậy mà anh còn bớt chút thời gian xử lý chuyện Sơn Duyệt Cư.

Bùi Duẫn dừng bút, xem anh làm như thế nào.

Tần Trú gần như là liếc mắt nhìn đề bài xong đã viết xuống đáp án, có vài đề có lẽ đã ra rất nhiều lần, cho nên đề bài cũng không xem, nhìn đáp án đã điền vào.

Đề khó ở mặt sau, anh đọc xong đề bài cũng không dành thời gian suy nghĩ, trực tiếp viết xuống lời giải.

Chép lại cũng không nhanh bằng anh viết.

Rất đả kích người khác.

Cũng rất khiến người ta hâm mộ.

Đây là kỹ năng mỗi người đều tha thiết ước mơ, nhìn thật sự là... quá tuyệt.

Tần Trú làm được một nửa, phát hiện Bùi Duẫn ngừng rất lâu cũng chưa động bút.

“Sao vậy?”

Bùi Duẫn như tỉnh mộng: “Có phải cậu lén học thuộc đáp án không?”

Tần Trú: “...”

Tần cà rốt phát hiện mình mất đi hiệu dụng là vào một tiếng sau.

Lúc trước cứ qua bốn mươi phút, Bùi Duẫn đều sẽ sáp đến ăn đậu hũ của anh.

Tần Trú đợi nhưng không đợi được, cuối cùng chỉ đợi được Bùi Duẫn hỏi anh mượn bút, ruột bút của cậu hết mực.

“Khụ.” Tần Trú kêu ngừng: “Bài tập ở trường còn bao nhiêu nữa?”

Bùi Duẫn lật xem bài tập còn lại: “Làm xong bài tập về nhà rồi, tiếng Anh còn một bài thi, ngữ văn viết xong rồi, toán học vật lý hóa học mỗi môn một bài.”

Tần Trú: “Sắp rồi.”

Bùi Duẫn: “...” Sắp chỗ nào?

Bùi Duẫn không ầm ĩ nữa, cúi đầu làm bài tập, lúc chuyên chú làm bài tập thường không cảm giác được thời gian trôi qua.

Một tiếng nữa lại trôi qua.

Tần Trú đặt bút xuống: “Muốn nghỉ ngơi chưa?”

Bùi Duẫn không nghe thấy, cũng không trả lời, Tần Trú hỏi lần nữa, cậu mới ngơ ngác “À” một tiếng: “Vẫn chưa mệt, làm thêm một lát nữa.”

Tần Trú: “...”

Lúc sáu giờ, Bùi Duẫn làm xong bài tập.

Cậu duỗi lưng: “Bài tập cậu giao không mang theo, ngày mai về làm.”

Tần Trú lạnh nhạt đáp một tiếng.

Bùi Duẫn nhịn không được nở nụ cười.

Tần Trú liếc cậu một cái: “Cười cái gì?”

Bùi Duẫn nghe giọng điệu cứng rắn của anh thì cười càng tươi: “Lạt mềm buộc chặt thật sự rất hữu dụng.”

Tần Trú: “...”

Bùi Duẫn: “Có phải bây giờ cậu rất muốn tôi không?”

“Không muốn.” Tần Trú bỏ lại hai chữ này rồi đi ra cửa.

Bùi Duẫn thầm đếm trong lòng.

Đếm tới mười, Tần Trú trở về, lạnh mặt nói: “Ra ngoài ăn cơm.”

Bùi Duẫn đi theo ra ngoài: “Ăn cậu trước đi.”

“...”

“Nói đi chứ.”

“Không cho ăn à?”

Tần Trú cũng không quay đầu: “Không cho.”

Bùi Duẫn: “Chậc, kiêu ngạo.”

Bùi Duẫn một hơi làm xong bài tập, chính là muốn dành chút thời gian tích góp một viên đường lớn.

Bọn họ ăn cơm xong, liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều hơi động lòng.

—— Đêm nay Tần Diệp không có ở đây.

Cũng không phải nhất định phải làm cái gì, chỉ là giữa các cặp tình nhân càng cần có chút không gian riêng tư.

Bùi Duẫn tắm rửa xong, sau khi mặc quần bơi xong, cậu suy nghĩ một chút lại lục lọi tìm bộ quần áo mới trong vali mặc vào.

Là một ống tay áo màu cam, Bùi Duẫn sợ phai màu, còn làm ướt tay áo, chà xát.

Quần cậu mặc là quần bãi biển dùng làm quần ngủ.

Cậu phát hiện tâm lý của mình còn chưa mạnh mẽ đến mức không mặc quần áo ở cùng với Tần Trú.

Lúc Bùi Duẫn mở cửa, cậu vắt hết óc nghĩ ra cái cớ, muốn Tần Trú tin mình không có ý ghét bỏ anh.

Kết quả cậu nhìn thấy Tần Trú từ trong phòng tắm đi ra, mặc còn quá đáng hơn cậu, mặc một bộ quần áo thể thao, tay áo dài quần dài.

Bùi Duẫn nhìn anh, rồi nhìn bản thân: “Con đường bảo vệ trinh tiết ở suối nước nóng ngoài trời à?”

Tần Trú: “...”

Nói thật có hơi ngốc.

Nhưng bọn họ ăn ý không đưa ra yêu cầu thay quần áo, yên tĩnh như gà xuống nước, ngồi cạnh nhau trong nước.

Bùi Duẫn dán vào anh, tay nắm ngón tay anh chơi đùa.

Khi cậu sắp bắt được, Tần Trú hơi tránh đi.

Bùi Duẫn nắm mấy lần vẫn không nắm được, sau đó bắt lấy cổ tay anh, trượt xuống dưới, nắm chặt ngón tay không an phận của anh: “Còn giận sao anh trai?”

Tần Trú: “Lúc cần thì lại gọi anh trai.”

Bùi Duẫn: “Dù sao thì người của hành tinh Bùi chúng tôi cũng khá vô tình.”

Tần Trú còn muốn nói gì đó, một giây sau da đầu anh tê dại, ngạc nhiên nói: “Cậu... nhả ra.”

Bùi Duẫn hơi cúi đầu, cắn lấy đầu ngón tay anh.

Bùi Duẫn cười nhìn anh, mơ hồ nói: “Tôi cắn không nặng, không muốn thì tự mình lấy ra.”

Hàm dưới anh căng thẳng: “Cậu thật là…”

Tần Trú cứng đờ rất lâu, trong ánh mắt trêu tức lại hàm chứa móc câu của cậu, vươn ngón tay thứ hai ra.

Sắc trời dần tối.

Bùi Duẫn ghé vào vách hồ, nhẹ nhàng thở dốc.

Cậu khẽ giật đầu lưỡi, còn có thể cảm nhận được cảm giác bị ngón tay đè ép.

Lần đầu tiên cậu thấy Tần Trú như vậy, băng tuyết trong mắt bị hoà tan, nổi lên gió càng dữ dội, làm cho người ta không thở nổi.

Sau đó Bùi Duẫn bảo anh buông tay, Tần Trú dừng động tác, thu tay nhưng không buông cậu ra, thấp giọng nói bên tai cậu: “Cầu xin tôi đi.” - eudora t-y-t

Bùi Duẫn đỏ mặt cầu xin anh, anh trai tốt gì đó gọi một sọt.

Hô hấp Tần Trú cứng lại: “Xin lỗi, tôi muốn nuốt lời.”

Bùi Duẫn nhớ lại, mặt nóng bừng, cậu nghiến răng nghiến lợi nói: “Làm người thành thật một chút.”

Tần Trú xoa đầu cậu: “Khó chịu?”

Cũng không phải khó chịu…

Bùi Duẫn vùi mặt vào trong cánh tay, vải vóc ướt sũng dán sát mặt.

Cậu chỉ cảm thấy, có hơi xấu hổ, càng không biết làm sao hơn cả khi hôn môi.

Bùi Duẫn thèm tay Tần Trú rất lâu, cố ý cắn một cái, vốn chỉ cố ý trêu ghẹo đối phương.

Kết quả cậu bị Tần Trú ép đến gắt gao.

Tần Trú cười khẽ: “Lần sau còn cắn nữa không?”

Bùi Duẫn nhớ ăn không nhớ đánh, rầu rĩ nói: “Cắn.”

Chuyến đi thành phố C, Bùi Duẫn và Tần Trú đều có được thứ mình muốn, thỏa mãn đặt chuyến bay trở về.

Lúc máy bay sắp hạ cánh, Bùi Duẫn mới giật mình, lay Tần Trú đang đọc sách: “Tôi cảm thấy chúng ta phải nghĩ biện pháp.”

Tần Trú: “Cái gì?”

Bùi Duẫn nhìn bác sĩ cách mấy chỗ ngồi, ghé vào tai anh nói: “Chúng ta phải giữ khoảng cách ở nhà với trường học.”

Tần Trú khép sách lại: “Tại sao?”

Bùi Duẫn sờ cằm: “Tôi cảm thấy lúc trước chúng ta quá gay, lại còn công khai như vậy, topic CP cũng xây cao thế.”

Tần Trú không hiểu có liên quan gì đến việc giữ khoảng cách: “Cho nên?”

Bùi Duẫn: “Sợ quan hệ không thể cho ai biết của chúng ta bị công khai, tôi muốn nói cho bọn họ biết tôi cãi nhau với cậu, cho nên đương nhiên sẽ xa lánh anh.”

Tần Trú: “...”

Tần Trú muốn nói trong nhà thật sự không cần thiết, nhưng sợ kích thích đến cậu.

Bùi Duẫn: “Yêu sớm nếu không yêu ngầm thì sẽ mất đi ý nghĩa.”

Tần Trú: “...” Ngụy biện còn không có lý bằng cậu.

Bùi Duẫn muốn chơi, Tần Trú đương nhiên sẽ chơi với cậu.

“Chúng ta cãi nhau vì cái gì?”

Bùi Duẫn suy nghĩ một lúc, rất nhanh đã nghĩ ra vài cái.

“Chia của không đều nên đánh nhau thế nào? Không được không được, không phù hợp với biểu hiện người nghèo nhưng chí không nghèo của cậu.”

“Cậu đố kỵ nhân khí của tôi hơn cậu, cho nên cố ý nói sai đề cho tôi... Thôi bỏ đi, mọi người không tin đâu.”

“Mấy nữ sinh nhờ cậu chuyển thư tình cho tôi, mà cậu quên mất.”

Tần Trú: “... Không có gì bình thường hơn à?”

Bùi Duẫn: “Dù sao tính tình tôi tốt như vậy, rất ít khi cãi nhau với người khác.”

Bùi Duẫn nghĩ đi nghĩ lại, cảm giác hai người bọn họ thật sự rất khó cãi nhau.

Nếu như nhất định phải cãi nhau, lý do lại gay gay.

Bùi Duẫn vì duy trì hình tượng hào quang của bọn họ: “Thôi, nói thật vậy. Cậu không cho tôi ra ngoài chơi mà ép tôi làm bài tập.”

Tần Trú trầm mặc một lát: “Thì ra cậu oán giận tôi như vậy.”

Bùi Duẫn: “Tôi không có!”

Tần Trú lạnh lùng nói: “Không cần giải thích.”

Bùi Duẫn: “... Này!”

Tần Trú đeo tai nghe lên, lại nâng sách lên một lần nữa.

Bùi Duẫn gọi anh như thế nào, anh cũng không đáp lại.

Sau khi Bùi Duẫn ngơ ngác đi theo anh xuống máy bay, cuối cùng bác sĩ cũng nhịn không được tò mò hỏi: “Cậu với Nhị thiếu cãi nhau hả?”

Bùi Duẫn: “...”

Cậu lập tức bừng tỉnh.

ĐM.

Nhập vai nhanh như vậy?

Diễn cũng không nói một tiếng?

Cậu còn cảm thấy Tần Diệp một giây đã đối diễn với mình rất thần kỳ.

Cái rắm, Tần Trú nói diễn là diễn.

Cả nhà này sao lại thế này nhỉ?

Bùi Duẫn thầm nghĩ: Không thể bị anh cướp sự nổi bật.

Cậu nhìn bóng lưng Tần Trú, lớn tiếng hét một câu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.