Tần Diệp cảm thấy hơi phiền.
Hai thằng nhóc này đi ăn mà không mang theo điện thoại di động, Tần phu nhân không gọi điện thoại cho tụi nó được, lại gọi điện đến cho anh ấy, kiên quyết nói Tần Diệp đuổi hai người bọn bọ ra ngoài.
Đây là tiếng người sao?
Lúc đó Tần Diệp vừa mới kết thúc buổi xã giao, đang chuẩn bị rời đi, âm thanh rống lên của Tần phu nhân lớn đến mức bạn bè anh ấy đều nghe thấy.
Anh ấy đến thở dài cũng không còn sức nữa: “Mẹ lại xem phim truyền hình gì đó trên TV nữa rồi đúng không, đừng tự bổ não nghĩ vớ vẩn nữa.”
Tần phu nhân: “Vậy con để cho bọn nó nghe điện thoại đi.”
Tần Diệp: “Mẹ kiếp con phải đi đâu tìm bọn nó đây?”
Tần phu nhân: “Cút đi tìm! Tìm không được thì mẹ mắng con.”
Tần Diệp: “...”
Sau đó do sau khi Tần Diệp về thấy phiếu giảm giá của tiệc buffet trên tủ giày ở ngay cửa ra vào, anh ấy mới nhớ tới thử đi nhà hàng buffet xem.
Cũng hên vận may tốt, rất nhanh sau đó đã tìm được bọn họ.
Tần Trú dùng khăn giấy lau khóe miệng: “Chuyện gì?”
Tần Diệp còn chưa kịp nói gì thì chợt nghe thấy một câu tràn đầy kinh ngạc: “Tổng giám đốc Tần.”
Bây giờ Tần Diệp mới phát hiện, bàn này ngoại trừ Tần Trú và Bùi Duẫn, còn hai người khác.
“Dì là?”
Mẹ Hướng Vũ đứng lên: “Ngài có lẽ không nhớ tôi, tôi là giám đốc kinh doanh của công ty chi nhánh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dem-xung-hi-cho-giao-thao/3474392/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.