“Dù cậu có nhốt tôi ở trong phòng, không cho tôi đi nơi nào khác thì cũng cậu cũng sẽ không chiếm được tôi đâu.” Giọng nói Bùi Duẫn lạnh lùng quyết đoán.
Tần Trú: “…”
“Cả đời này của tôi đều sẽ dâng hiến cho học tập và sự nghiệp, cậu yêu sai người rồi.”
“Tôi tha thứ cho cậu khi đã… Nhưng mà dừng lại đi.” Bùi Duẫn vô cùng đau đớn nói.
Vị bác sĩ còn chưa đi xa suýt trượt chân.
Ông ấy đẩy đẩy mắt kính nhìn mặt Tần Trú không hiện chút vui buồn, cảm thấy mình lỡ chạy trên ruộng dưa vội vã quá.
Thì ra bọn họ không vì lưỡng tình tương duyệt mới kết hôn, mà là cường thủ hào đoạt ngược luyến tình thâm sao.
Để có được người trong lòng, Tần nhị thiếu đã dùng tất cả mọi thủ đoạn mà vẫn không hoà tan được trái tim băng giá của người trong lòng, ngược lại còn làm người ta càng thêm hận anh.
Phía sau dấm ba chấm đó đã xảy ra chuyện gì?
Tuổi dậy thì của thiếu gia hào môn ngày nay đều muôn hình muôn vẻ như vậy sao?
Ông ấy nhìn khoé miệng đã kết vảy của Bùi Duẫn, như đã nhận ra điều gì.
Bác sĩ nhớ đến thời cấp 3 của mình ngoại trừ bài tập thì cũng chỉ có bài tập, trong lòng lạnh căm.
Sung sướng gì đó đúng là chỉ thuộc về người khác.
Tần Trú cảm thấy ánh mắt của bác sĩ càng ngày càng khác thường, thoáng liếc ông ấy một cái.
Bác sĩ biết điều nói: “Nhị thiếu, bệnh nhân của tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dem-xung-hi-cho-giao-thao/3474394/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.