Hạ Băng trong lòng cảm thấy không thoải mái, suy cho cùng tất cả những chuyện này đều bắt nguồn từ cô. Hiện tại vì cô mà kéo mọi người vào đống rắc rối này. Hạ Băng ngồi ở băng đá gần đó thở dài, mặt cúi nhìn bãi cỏ. Câu lạc bộ Taekwondo không phải dạng vừa đâu, năm nào đại họi võ thuật cũng có người tham gia, lấy cũng không ít giải. Mặc dù nói câu lạc bộ các cô cũng chẳng kém nhưng đứng trước đối thủ mạnh như vậy thì lo lắng cũng chẳng phải chuyện gì lạ. Lại nói, cô đoán được khoảng 80% là bên đó họ sẽ cử những người có mặt ở giải quốc gia năm rồi, năm rồi cô cũng có đi, sẵn tiện qua xem, làm cô không khỏi nể phục.
Đáng nói hơn là Phương Tú Vi và Phương Chí Cường lại nằm trong số đó. Chưa kể, mặc dù họ tính tình khó ưa, làm người ta ghét nhưng mà tài năng của họ thực sự là một điều không thể chối cãi. Nhớ không nhằm, cách đánh của PHương Chí Cường khiến cho Hạ Băng cảm thấy ''sởn gai óc'' nhất. Anh ta rất nhanh lại ra đòn rất tàn bạo. Để đến cả người không quan tâm gì như Như Ý cảnh báo cũng đủ hiểu rồi. Còn về Phương Tú Vi, lúc đầu cô ta học võ chính là theo mục tiêu đánh người, nhưng không biết thế nào mà sao này lại chọn tiếp tục học rồi thi đấu, chẳng lẽ chỉ là vì muốn thắng người lấy giải hay sao? Có điều những kĩ thuật đòn đánh của cô ta khá lạ mắt lại khó phá giải, đối thủ của Phương Tú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dau-gap-lai-anh-muon-cuoi-em/1727929/chuong-79.html